Jae Suk và Jong Kook vẫn luôn là đối thủ truyền kiếp từ thời đại học cho tới khi lập nghiệp. Cuộc cạnh tranh ấy tưởng như không có hồi kết, cho tới khi Dong Hoon xuất hiện, khiến mối quan hệ của hai người rẽ sang một hướng khác.
Liệu sau cơn mưa sẽ...
Dong Hoon đứng ở ngã tư, cách nhà một khoảng khá xa, chờ đợi. Cậu không rõ điều gì xui khiến cậu gọi điện cho anh, thách thức anh, hẹn gặp anh như thế này. Một tuần qua, vùi đầu vào công việc triền miên làm cậu mỏi mệt và căng thẳng, chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Cậu nhận ra mình không ghét anh, giận anh nhiều như mình tưởng. Ngược lại, cậu có phần khâm phục anh và Jong Kook hyung, tự hỏi sao họ có thể điều hành cả một công ty to lớn, với hàng trăm hàng ngàn áp lực đè lên vai như vậy. Bằng tuổi họ, liệu cậu có khả năng làm được những điều phi thường như vậy không? Rồi cũng trong một tuần ấy, ngoại trừ những lúc làm việc như điên, cậu thấy trong lòng trống vắng lạ kì. Cậu mơ thấy anh, nghĩ về anh, còn tự hỏi bản thân phải chăng đó là vì cậu ghét anh quá nhiều. Sau nhiều lần phủ nhận và tự trách móc, cậu đành thừa nhận rằng: cậu...nhớ anh. Đến bây giờ, cậu cũng không chắc việc chủ động hẹn anh có là quyết định đúng đắn không nữa.
Tiếng còi xe vang lên làm cậu giật mình, thoát khỏi dòng suy tư miên man.
- Này Dong Hoon, mau lên xe đi. Chỗ này không đỗ được lâu đâu.
- Anh tới rồi à? Tôi lên xe đây.
- Tôi chấp nhận lời thách đấu của cậu. Nhưng trước hết chúng ta đi ăn tối đã nhé.
- Ừ tôi cũng nghĩ vậy. Tôi biết một quán thịt nướng rất ngon gần đây, để tôi chỉ cho anh.
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
***
Quán thịt nướng hôm nay khá đông khách, hai người lên tầng hai và may chọn được bàn trống ở một góc khá vắng vẻ. Thịt bò được bày ra đĩa rồi sau đó lần lượt được xếp vào vỉ nướng. Tiếng thịt xèo xèo cùng mùi thơm đặc trưng thật quyến rũ, làm nao lòng những cái bụng rỗng đang thổn thức chờ mong được lấp đầy.
Anh nhìn khuôn mặt háo hức thèm ăn của cậu mà bật cười, trông cậu đáng yêu một cách khó tả. 22 tuổi thì sao, du học Đức thì sao, cũng chỉ là đứa trẻ bụ bẫm, háu ăn mà thôi!
Thịt trên vỉ đã bắt đầu chín. Anh lấy đũa, toan gắp một miếng cho vào bát cậu thì cậu đã nhanh chóng gắp miếng thịt đó bỏ vào miệng, khiến lưỡi và khoang miệng phát bỏng vì sức nóng của đồ ăn. Anh lại định gắp miếng khác thì cậu cũng nhanh hơn một bước, gắp luôn trước ánh mắt ngạc nhiên của anh. Rồi chẳng kịp để anh phản ứng, cậu đảo đũa gắp lia lịa cho thịt vào miệng, vào bát của mình. Trong tích tắc, chiếc vỉ đã trống trơn, không còn dấu hiệu của thịt bò nữa.
- Cậu làm gì mà gắp nhiều vậy? Ăn từ từ thôi không bị bỏng đấy.
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.