Jae Suk và Jong Kook vẫn luôn là đối thủ truyền kiếp từ thời đại học cho tới khi lập nghiệp. Cuộc cạnh tranh ấy tưởng như không có hồi kết, cho tới khi Dong Hoon xuất hiện, khiến mối quan hệ của hai người rẽ sang một hướng khác.
Liệu sau cơn mưa sẽ...
Hôm sau là một ngày thứ Bảy đẹp trời, nắng vàng rực rỡ và chim chóc ríu rít ngoài cửa sổ.
Gary dậy từ Bảy giờ sáng, thấy trong người khoan khoái và tỉnh táo lạ thường, khác hẳn với hình tượng chàng Mực chuyên ngủ nướng (nên hay bị Dong Hoon trêu là "Mực nướng") hàng ngày. Sự kiện ngàn-năm-có-một này khiến anh cả Jong Kook vô cùng ngạc nhiên, đứng há hốc mồm nhìn cậu em thứ đang dọn dẹp nhà cửa ngay khi anh bước chân vào nhà sau một tiếng chạy bộ ngoài trời.
Trái lại, nhóc em út vẫn say sưa vùi mình trong chăn, hai mắt nhắm nghiền, nước miếng chảy thấm cả xuống nệm, tiếng ngáy vang khắp căn phòng nhỏ.
***
10.30 AM:
Tiếng điện thoại đổ chuông hồi lâu, làm Dong Hoon cựa mình, vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
- Dong Hoon! Hình như là điện thoại của em đang kêu đó. Mau nghe máy đi!
Giọng nói thét ra lửa của Jong Kook hyung, đang làm bánh dưới tầng 1, làm cậu nhóc chính thức bừng tỉnh. Cậu mắt nhắm mắt mở, lờ đờ nhìn vào màn hình điện thoại. Đã có hai cuộc gọi nhỡ trước đó, và đây là cuộc gọi thứ ba, từ cái tên lưu trong danh bạ là "Hyukie hyung <3"
Gì cơ? Ai đây? Mình đã từng lưu cái tên này vào danh bạ sao?!?!
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Chuông lại reo lần nữa, vẫn là người đó gọi. Dong Hoon hắng giọng rồi dè dặt trả lời điện thoại:
- Alo, xin hỏi ai đấy ạ?
- Chào nhóc, nghe giọng còn ngái ngủ thế kia, chắc tôi lại đánh thức cậu dậy rồi. Ya, cậu thật là, buổi sáng cuối tuần cũng không nên dậy muộn thế chứ.
- Jae...Jae Suk hyung... là anh sao?
Nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc, Dong Hoon ngồi bật dậy, tim đập thình thịch và ngay lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Cậu lao ra cửa nghe ngóng xem có ai ở gần đó không, chốt cửa phòng lại rồi chạy ra ngoài lan can tiếp tục nghe máy.
- Ừ, là tôi đây. Cậu bất ngờ lắm thì phải?
- Dae, sáng ra gọi em có việc gì vậy?
- Chả là...ừm... chiều nay tôi định rủ cậu về quê dã ngoại. Cậu có muốn đi cùng tôi không?
- Anh rủ những ai đi cùng vậy?
- Chỉ có tôi và cậu thôi. Đi ít người cho tiện, đỡ phiền phức, nhỉ?
- Ừm... nhưng mà, sao anh lại rủ em? Anh đi mà rủ người yêu anh chứ!