Chương 7: đến tháng.

15.9K 792 95
                                    

Khổng Di nhìn bệnh viện trước mặt, hít một hơi thật sâu và dũng cảm tiến vào. Nhớ lại giọng điệu của bác sĩ qua điện thoại, cậu cảm thấy có một sự không hề đáng tin ở đây nhưng vì lục nát cả nhật ký cũng chỉ có số điện thoại của bác sĩ này thôi.

Bất đắc dĩ vào bệnh viện. Giờ hẹn đến rồi, làm người không nên thất tín.

"Xin hỏi, anh có đặt hẹn trước với bác sĩ không?", cô y tá mỉm cười hỏi.

Khổng Di chưa kịp đáp thì có tiếng nói từ hành lang vang lên "a! Cậu tới rồi!!". Vị bác sĩ với áo blu trắng vội chạy đến bên Khổng Di, ngả ngớn mà nhìn cô y tá "đây là bệnh nhân đặc biệt chuyên đặt lịch riêng với tôi, lần sau cô thấy thì cứ cho cậu ấy vào, không cần hỏi gì cả đâu thực tập sinh mới", nói rồi lôi kéo cậu về phòng bác sĩ.

Cửa phòng vừa đóng thì bác sĩ liền xáp đến gần cậu. "Khổng Di! Lâu ngày không gặp! Nhớ nhau không nè?", vị bác sĩ lao đến ôm chầm cậu, nâng cậu lên xoay vòng vòng, đến khi thả cậu xuống thì lại khịt mũi "lại bị mất máu à? Sao không nói sớm? Phòng khám đầy mùi máu cậu rồi!!!!". Khổng Di tìm cách giết người nhanh gọn nhất, giết cái tên bác sĩ này ngay lập tức!

"Tôi đùa thôi, cậu lên giường bên kia đi, tôi nói y tá chuẩn bị dụng cụ và máu", cười ha hả khoái chí xong, bác sĩ phất phất tay, nhấc điện thoại gọi nội tuyến với phòng y tá.

Nằm xuống là lại có cả, giác bão lũ dồn trong bụng và đê vỡ tan tành cuối con đường... Cậu trầm mặc suốt quá trình bác sĩ loay hoay gắn kim, trên bịch máu, tiến hành truyền máu.

Trước khi bác sĩ rời khỏi phòng để đi hỗ trợ ca mỗ đột xuất thì Khổng Di nghe tiếng thở dài, "Cậu vẫn ít nói như vậy", kèm theo sau là tiếng đóng cửa.

Khổng Di đảo mắt nhìn khắp phòng, tìm tên vị bác sĩ trong trí nhớ. Thước, chim thước a? Cũng đậm chất cổ trang quá rồi. Nhắm mắt lại, cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Vị bác sĩ tên Thước hiện đang tối mặt tối mũi với ca mổ đẻ, vị phu nhân này mang tam thai nên không thể truyền thống mà phải chuyển vào phòng mổ. Tại sao có thể mang tam thai chứ, người khổ là phu nhân chứ ai, Thước tự hỏi, lại quên rằng mẹ hắn cũng từng mang tam thai, và trong đó hắn là lão nhị.

"Chị gái tôi sẽ ổn phải không?", thân nhân sản phụ đang níu tay y tá chính là người chúng ta quen biết, vị Phong tổng với nụ cười ám ảnh luôn trực trên môi. Y tá nhỏ sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc, vội rút tay về, ôm chậu nước mà vọt vào phòng phẫu thuật.

"Anh rể, y tá nói vợ anh sẽ ổn, không cần khuôn mặt như đưa tang đó nữa", vỗ vai anh rể mình xong, Phong Triệu rời đi, anh tìm nơi hút thuốc giải sầu. Gần đấy trừ phòng bệnh, anh cũng lạc vào phòng bệnh mà thôi. Đến căn phòng không có số, anh đã nghĩ là phòng hút thuốc, vừa mở cửa bước vào thì anh đã biết mình lại nhầm phòng rồi. Khựng lại một chút, anh thấy người nằm kia thật quen mắt. Khổng Di, bảo mẫu của thằng cháu siêu quậy.

Cậu ngủ không sâu, thói quen sợ hãi bị hãm hại khiến Khổng Di nhanh chóng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa, cậu giật mình "Phong Triệu? Anh... Anh làm gì ở đây?".

Đào mỏ tổng tài? lấy thân báo đáp! [danmei/ Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ