Dù hoà nhập nhanh cỡ nào thì Khổng Di vẫn cảm thấy dã man.
Cậu thở dài nhìn lon bia giải khát trong tay. Hơn hai tuần rồi và Thi Thi đã tôi luyện được cho cậu tinh thần không say không về khi đi nhậu, mà ngặt nỗi say quên trời đất luôn khiến cậu cảm thấy đau khổ mỗi khi tra chìa khoá vào nhà.
"Thi Thi à, tôi không đi nhậu nữa đâu!", ngoài người nằm ra bàn, Khổng Di giơ tay đầu hàng.
"Được rồi, nay không đi nhậu nữa, tôi dắt cậu đi bar! Tôi bao nhé!", vỗ ngực mình, Thi Thi tự hào dõng dạc.
"Bar?...", thanh niên từ cổ đại xuyên qua nên đối thế giới hiện đại này còn mới lạ lắm.
"Phải! Đi bar!", nơi xập xình xập xình nhạc và ánh đèn mờ ảo, nơi những con người xa lạ trở nên gần gũi nhau hơn, nơi cũng bí mật thầm kín được bộc lộ ra.
Rượu vào thì lòng chẳng còn chứa nổi điều gì trừ cơn say.
Nhìn Khổng Di gà gật say khước im phăng phắc, Thi Thi không thể tâm sự được gì hay khơi được gì trong lòng Khổng Di khiến cô hơi uất ức một chút... Mấy nay sự thay đổi đột ngột của Khổng Di làm Thi Thi khó chịu, cô đã nghĩ đến chuyện Khổng Di bị nhập hồn vào nhưng đây không phải truyện trọng sinh hay xuyên không gì đó cẩu huyết đâu, đây là đời thật a.
Bực dọc đỡ bạn mình lên, Thi Thi chậm rãi rời khỏi quán bar.
"Thi Thi?", giọng nói đàn ông quen thuộc gọi giật cô lại. Khó hiểu xoay đầu, mắt Thi Thi sáng lên. Nha~ cô vốn là hủ nữ đó, tận dụng thời cơ nào.
[...]
Đầu đau âm ỉ, cả người mệt mỏi lười động, Khổng Di thừ người nhìn Trần nhà, " thật sạch sẽ "là lời đầu tiên cậu tỉnh dậy thốt ra. Khó hiểu ngồi bật dậy, nhảy khỏi giường và tròn mắt nhìn chung quanh "hảo tối giản". Căn phòng tông đen trắng, giường lớn phẳng phiu vì tướng ngủ cậu rất đẹp, thảm lông êm ái khiến cậu không tự chủ mà cọ lòng bàn chân tới lui.
"Dậy rồi sao?", giọng nói bất ngờ từ sau lưng khiến Khổng Di giật mình đá chân chiêu mà ngã sấp xuống. Nối theo sau là tiếng cười trầm thấp vang lên, Khổng Di mờ mịt được nâng lên giường ngồi lại.
"Phát sốt rồi? Ơ đâu có? Ngơ ngác vậy...?", người đàn ông khẽ cau mày hết sờ trán lại quơ tay trước mặt cậu. Anh xoay lưng, bật điện thoại tính gọi bác sĩ riêng thì góc áo bị kéo. Giọng nói như mèo kêu khẽ vang lên "Ta... Tôi không sao...".
Người đàn ông với nụ cười luôn vươn trên môi xoay người nhìn cậu, gật nhẹ an tâm "tỉnh thì rửa mặt, phòng vệ sinh bên kia, xong thì xuống phòng bếp, tôi có làm chút cháo".
"Ân...", ngoan ngoãn làm theo lời người đàn ông. Khổng Di còn nhớ mặt người khen mình ngoan lần trước nên không có sợ hãi mấy vì ở nhà người lạ và chẳng biết tên người ta. Một phần cũng do cậu sợ chết chứ không còn sợ gì nữa...
Chén cháo nóng thơm nồng đặt trước mặt cậu, đối diện là người đàn ông kia, đang ung dung đọc báo và thưởng cà phê.
"... Tôi là Khổng Di... Tại sao tôi lại ở đây?", vừa dứt câu là Khổng Di thổi vù vù và ăn từng ngụm cháo.
"À, Thi Thi giao cậu cho tôi, nói gì nhà có việc, tôi không biết nhà cậu nên mang thẳng về nhà tôi", lại tiếng cười sau lời nói khiến Khổng Di 囧
BẠN ĐANG ĐỌC
Đào mỏ tổng tài? lấy thân báo đáp! [danmei/ Hoàn]
De TodoĐào mỏ tổng tài? lấy thân báo đáp! [danmei] Tác giả: G. Thể loại: 1x1, hiện đại, đô thị tình duyên, ôn nhu trung khuyển tổng tài công X thư ký giảo hoạt khả ái thụ, trọng sinh xuyên không, ngược nhẹ, ngọt sâu răng, song tính nhân, sinh tử, HE. Nhân...