Chương 75: Jimin bị bắn ở sân bay

1.3K 84 7
                                    


Hôm nay là ngày Jungkook bay qua Anh. Tối hôm qua Jimin lấy lí do một tháng không được gần vợ nên đã nghiền ép Jungkook cả đêm. Cậu ngủ quên đến khi mở mắt ra thì đã 11 giờ.

"A ——."

Jungkook hét. Cậu đã lỡ mất giờ bay rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra thì thấy đã chuyển sang chế độ im lặng từ lúc nào rồi.

Nhất định là tên khốn kiếp Park Jimin đã làm, nhìn thấy 20 cuộc gọi nhỡ của Mingyu, Jungkook lập tức gọi điện thoại.

"Thật xin lỗi, mình ngủ quên, cậu đi chưa?"

Jungkook xin lỗi nói đến.

"Còn chưa, mình đang chờ cậu."

Bên kia Mingyu đang ngồi ở sân bay chờ Jungkook.

"Nhưng máy bay đã cất cánh rồi."

Giọng Jungkook như đưa đám. Bọn họ đi chuyến bay 10 giờ, vốn cậu nghĩ rằng mình sẽ phải đi chuyến sau để đuổi theo nhưng không phải như thế.

"Không sao, chúng ta có thể đi chuyến khác, biết cậu trễ nên mình đã đổi vé thành hai giờ chiều rồi."

"Có thật không? Tốt quá, vậy cậu ở đó đợi mình...mình sẽ lập tức đến đó."

Jungkook vui mừng thiếu chút nữa muốn nhảy cẫng lên ở trên giường.

"Vậy mình ở sân bay chờ cậu."

Mingyu nói xong cũng cúp điện thoại. Vì anh sợ nếu chần chừ sẽ nghe thấy tiếng cậu từ chối. Nhận được điện thoại của cậu anh vừa mừng vừa sợ, sợ Jungkook nói không đi được. Hiện tại thì cũng có thể an tâm được rồi.

Jimin từ dưới lầu bưng điểm tâm đi tới phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ liền nhìn đến Jungkook đã mặc quần áo tử tế chuẩn bị rời đi. Thấy Jimin, Jungkook không khỏi tức giận quát:

"Park Jimin, cái con người khốn kiếp này, anh ở nhà mà lại không chịu gọi em dậy, hại em ngủ quên lỡ mất chuyến bay."

"Vợ ơi, anh thấy em ngủ say nên không quấy rầy em. Chuyện thiên hạ đại sự cũng không quan trọng bằng chuyện vợ anh ngủ."

Jimin cười giải thích với Jungkook, không sai Jimin chính là cố ý, tốt nhất là Jungkook một ngày hôm nay cũng không đi được, vậy thì càng tốt hơn.

"Hừ, em thấy anh chính là cố ý."

Nhìn Jimin, Jungkook xác định. Sống chung với Jimin lâu như vậy, cậu còn không hiểu tính anh sao?

"Vợ ơi, chúng ta không nói nữa, em xem anh đem bữa sáng em thích lên cho em này."

Jimin cười nói đến.

"Không ăn, em còn phải bay đó. Hiện tại mấy giờ rồi mà anh còn bắt em ăn điểm tâm?"

Jungkook nhìn đồng hồ đeo tay lo lắng nói.

"Không được, anh mới mặc kệ mấy giờ rồi, dù sao em nhất định phải ăn một chút gì đó, đợi anh sẽ tự mình tiễn em đi tới sân bay. Sẽ không để cho em bị trễ, nếu như đã trễ anh liền dùng chuyên cơ đưa em đi được chưa."

"Vậy cũng được."

Thật sự là không cưỡng được Jimin , cứ dong dài như thế sẽ mất thời gian, cho nên Jungkook đồng ý. Nói xong Jungkook ăn như hổ đói.

"Như vậy có thể đi chưa."

Jungkook đem mâm không thả vào trong tay Jimin, nhìn anh nói. Cũng đã mười hai giờ, cư nhiên để cho mình ăn điểm tâm thật không biết Jimin nghĩ thế nào nữa, Jungkook không khỏi ở trong lòng nói lầm bầm. Cơm nước xong, Jimin liền tuân thủ cam kết tự mình lái xe đưa Jungkook chạy tới sân bay. Trên xe Jungkook liền lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho Mingyu.

"Này, Mingyu, bây giờ mình đang ở trên xe, cậu nói cho mình biết cái trạm xét vé ở đâu, mình trực tiếp qua đó là được. Tiết kiệm thời gian mình tìm tới tìm lui."

Jungkook cúp điện thoại nói với Jimin:

"Anh cho em xuống cửa phía nam là được rồi."

"Ừ."

Jimin trầm thấp trả lời một tiếng ừ, cũng không có nói thêm cái gì. Jimin tài lái xe thật không phải nói nhiều, rất nhanh đã đem Jungkook đưa đến sân bay. Đẩy cửa xuống xe, Jungkook xách theo hành lý của mình rồi nhìn anh nói:

"Anh không cần đưa em đâu, tự em vào được."

Sau đó mình liền vội vội vàng vàng chạy vào. Jimin vừa định quay đầu xe liền nhìn hộ chiếu ở ghế phụ trên xe.

"Thật đúng không thể làm người ta yên lòng."

Cởi xuống dây nịt an toàn, cầm hộ chiếu, liền hướng bên trong sân bay đi tới. Vừa vào cửa liền nhìn đến Jungkook đang ở chỗ ngồi lo lắng tìm kiếm cái gì.

"Hộ chiếu."

Jimin đi tới trước mặt của Jungkook, cầm hộ chiếu trong tay đưa cho Jungkook, sau đó dịu dàng nói.

"Ai nha, thì ra là ở trong tay anh, em còn tưởng rằng mình quên mang theo đấy."

Jungkook lập tức đứng lên, nhận lấy hộ chiếu trong tay Jimin cười nói.

"Em nha, thật đúng là hậu đậu, em nói như thế làm sao anh yên tâm để em ra nước ngoài đây."

Jungkook le lưỡi hướng về phía Jimin dí dỏm nói:

"Ai nha, người ta đây không phải là lần đầu tiên sao, khó tránh khỏi có chút khẩn trương mà? Trước kia đều là anh dẫn em ngồi máy bay tư nhân , chỗ nào cần chuẩn bị hộ chiếu đâu."

"Em thật là."

"Anh đi về đi, em muốn xét vé rồi."

Jungkook đã thấy Mingyu rồi, cho nên thúc giục Jimin rời đi. Bởi vì cậu cũng không nỡ xa Jimin, trong lòng có cảm giác kì lạ.

"Chăm sóc thật tốt cho mình." Jimin dặn dò.

"Ừ, em biết rồi."

Jungkook cười nói. Đang lúc ấy thì, Jimin thấy điểm đỏ hồng ngoại tuyến trên người Jungkook, Jimin dù sao cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tự nhiên biết vật kia là cái gì. Lập tức gọi Jungkook:

"Cẩn thận."

"Phanh ——."

Đạn xuyên qua lồng ngực Jimin, máu tươi nhiễm đỏ cặp mắt Jungkook.

"A ——, Jimin, anh làm sao vậy?."

Jungkook kêu khóc. Cậu tại sao luôn mềm yếu khiến cho Jimin vì cậu mà bị thương. Nhìn Jimin ngã trong ngực của mình, vừa lúc đó trong sân bay vang lên chuông thông báo:

"Xin mời hành khách đi chuyến bay 2778 đi Anh, nhanh chóng đến cửa soát vé số 2...."

Jimin cố nén đau đớn hướng về phía Jungkook nói:

"Anh không sao, em đi đi, máy bay sắp cất cánh rồi, em đi nhanh đi, chớ vì anh mà bỏ lỡ cơ hội thực hiện ước mơ của mình."

Vì không để cho Jungkook lo lắng, Jimin cười nói với Jungkook. Mingyu xa xa thấy được tình huống của bên này, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới.

"Kookie, cậu không sao chứ."

Mingyu khẩn trương nói. Bởi vì sát thủ dùng súng cách âm, cho nên cũng không có làm cho sân bay hỗn loạn.

"Mingyu, thật xin lỗi, mình nghĩ mình không thể đi Anh." Jungkook hốt hoảng nhìn Jimin rồi nói với Mingyu.

"Kookie?"

Mingyu thất vọng gọi.

"Đối với mình mà nói, không có gì quan trọng hơn chồng mình."

Jungkook che ngực Jimin, hốt hoảng nói.

"Nhưng cậu biết nếu bỏ cơ hội lần này, cả đời này sẽ không thể có lần nào nữa."

Mingyu tiếp tục khuyên. Tất cả những người dự thi cuộc thi này đều biết, nếu vì nguyên nhân gì mà không tham gia được, sẽ đưa vào danh sách đen thì không còn cơ hội tham gia lần nữa.

Tất cả những người đam mê khiêu vũ đều muốn mượn cơ hội này để khẳng định bản thân mình. Huống chi Mingyu mong muốn cơ hội được cùng với Jungkook thi đấu, làm sao có thể buông tay được.

Vô luận từ phương diện nào mà nói, Mingyu đều mong Jungkook đi cùng mình. Nghe được lời Mingyu nói, Jungkook nhìn anh kiên định:

"Cho dù đời này mình không còn cơ hội thi đấu nữa, từ này về sau không khiêu vũ nữa, mình cũng không rời khỏi chồng mình một bước."

Mingyu bị lời nói của Jungkook làm cho kinh sợ bước lui về sau vài bước, anh chưa bao giờ thấy Jungkook kiên quyết như thế. Mingyu không khỏi ở trong lòng hỏi:

'Thật chẳng còn cơ hội nào sao. Mình cứ như vậy bỏ qua sao.'

Chỉ thấy Jimin ở nơi Jungkook không nhìn thấy được, anh cười với Mingyu, giống như đang muốn nói:

"Vợ tôi quan tâm nhất vẫn là tôi, là Park Jimin tôi mà thôi. Dù cậu có dùng thủ đoạn gì cũng không thể nào thắng được tôi."

Mingyu cũng hung hăng nhìn chằm chằm Jimin giống như đang nói:

"Ngay cả như vậy, tôi cũng vậy sẽ không cứ thế mà từ bỏ ."

Đang lúc ấy thì Hoseok cũng dẫn người chạy tới, Jimin nằm trên băng ca cố nén đau không ngừng an ủi Jungkook:

"Vợ ơi anh không sao, em đừng lo lắng."

Chỉ cần vợ mình không rời khỏi mình, vết thương nhỏ này có là cái gì.

"Ừ, ừ, em không sao, anh đừng nói chuyện, tránh mất thể lực."

Jungkook khóc không ra tiếng mà nói. Nghe được Jungkook, lại thêm vào vết thương truyền tới đau đớn, Jimin rốt cuộc không nhịn được hôn mê bất tỉnh.

"Jimin, Jimin . . . . . ."

Thấy Jimin hôn mê bất tỉnh, Jungkook lập tức gọi tên anh.

"Không có chuyện gì đâu chị dâu, tất cả giao cho tôi." Hoseok vào phòng giải phẩu an ủi Jungkook.

"Phanh ——."

[Jikook/Edit] Bà xã, anh vô cùng cưng chiều emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ