Chương 15: Lim Nayeon tự thuật

1.6K 115 2
                                    


Tôi là Lim Nayeon, năm nay 23 tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học. Tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cha tôi là người nuôi tôi lớn lên, cho tôi đi học để thi đậu đại học. Mẹ tôi vào lúc tôi 3 tuổi đã vì nghèo khó mà bỏ theo người có tiền. Khi đó tôi rất thống hận người có tiền. Cha làm việc tại công trường, hàng ngày khuâng vác đá để kiếm tiền nuôi tôi lớn, từ đó về sau tôi thề tương lai của tôi nhất định phải có tiền đồ, để cho cha được sống cuộc sống an nhàn.

Jihyo cùng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, chúng tôi là thanh mai trúc mã, vui vẻ ở cùng nhau, lúc còn học đại học, chúng tôi muốn tìm một công ty tốt để thực tập nhưng thực tế tàn khốc kia, bọn người thành phố ấy xem thường chúng tôi- những người ở thị trấn nhỏ, mà gia cảnh nhà tôi chẳng có gì, vô luận thành tích học tập ở trường của chúng tôi có tốt đến đâu thì bọn họ cũng không mướn chúng tôi. Từ đó trở đi tôi biết quyền lợi rất quan trọng. Nhưng khi đó tôi không để cho quyền lực làm mình lạc lối. Thời điểm quen biết Jeon Jungkook là lúc học năm 2 đại học, khi đó tôi và Jihyo cùng đi đến phòng ăn để ăn cơm trưa, mà Jungkook được nhiều người vây quanh dẫn vào một phòng ăn riêng có đầu bếp năm sao làm cho cậu ấy ăn.

"Có gì đặc biệt hơn người chứ, một ngày nào đó để cho cậu ta nếm thử tư vị từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục." Jihyo tức giận nói.

Mà tôi biết đó là do Jihyo ghen tị với Jungkook có thân thế tốt hơn mình, mà cô ấy lại không có. Sau đó Jihyo lại nói với tôi:

"Hay là cậu theo đuổi cậu ta thử đi, sau đó kết hôn với cậu ta rồi ly hôn như vậy chúng ta có thể lấy được một nửa tài sản rồi, như vậy cậu cũng không cần phấn đấu 20 năm."

Tôi cũng không biết tôi vì cái gì mà đồng ý với Jihyo. Có lẽ tiền bạc che mắt tôi rồi. Tôi bắt đầu điều tra tất cả về Jungkook, tôi biết mỗi ngày cậu ta đều đi khiêu vũ, thế nên mỗi ngày tôi đều chờ đợi cậu ta, tôi chính là đợi cơ hội để đến gần cậu ta, cơ hội đó cuối cùng cũng đến.

Một ngày mưa kia nhìn cậu một mình ở trong phòng học khiêu vũ, tôi lấy một cái dù đưa tới cho cậu ấy.

"Cho cậu mượn này."

Jungkook ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to trong veo như nước của mình nhìn vào tôi:

"Cảm ơn, không cần đâu, lát nữa tài xế của tôi sẽ đến đón."

Có lẽ cậu ấy cự tuyệt tôi. Nhưng tôi cố nhét cái dù vào trong tay cậu ấy, tôi bất chấp mưa to chạy đi về kí túc xá mà không quay đầu lại.

Đêm đó tôi ngã bệnh, bệnh khá nghiêm trọng, Jihyo không ngại vất vả chăm sóc tôi một tuần lễ, nói tôi sao lại ngốc như vậy, mưa lớn thì chờ mưa tạnh rồi về không được sao. Mà tôi không nói lời nào. Tôi không có nói với cậu ấy là tôi đã đưa dù cho Jungkook. Tôi cũng không biết tại sao mình lại không nói. Có lẽ tôi muốn giữ lại cho riêng mình về cuộc gặp gỡ tốt đẹp kia của mình với Jungkook. Sau một tuần đó, tôi trở lại trường học, Jungkook tới tìm tôi:

"Tôi tìm cô một tuần rồi, thế nào cũng không thấy cô."

"A, vậy sao! Tìm tôi có việc ư? Nhà tôi có chuyện nên tôi phải về một chuyến."

[Jikook/Edit] Bà xã, anh vô cùng cưng chiều emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ