Chương 1 (Hạ)

3.2K 113 14
                                    

Chương 1(hạ)

Dịch:QT ca ca

Edit+Beta: Jume

Tiểu Miêu không biết là chuyện gì,lúc trước, khi bọn họ đang hoan ái,di động của Tần Thước không phải là không có kêu,chính cậu cũng hảo tâm nhắc nhở hắn nên đi nghe.Kết quả,chủ nhân của chiếc di động kia căn bản là làm ngơ đi và chuyên chú vùi đầu khám phá thân thể của cậu.

Chẳng qua,lần này tiếng chuông di động khác với trước,đặt biệt hơn cả chính là phản ứng của Tần Thước đại khác biệt nha~.Giống như là nồi cá bị cháy khét vậy,Tần Thước liền buôn cậu ra và nhảy dựng lên,cuống quýt nghe điên thoại,bất quá mới vừa bấm nút nghe thì đã bị một thanh âm rống vào tai.

-Ngươi đang làm cái gì?-Di động truyền ra một giọng nói âm lãnh,làm cho Tiểu Miêu không khỏi run run vài cái,thật đáng sợ,giống như là muốn vặn gãy cổ người khác vậy.

-Lão Đại,ta ta ta....-Đầu lưỡi của Tần Thước như thắt lại với nhau,thanh âm lạnh lùng kia lại tiếp tục nói.

-Đi ra khỏi giường,mặc quần áo vào,trong vòng mười phút đến Dạ Phong gặp ta.

-Mười,trong vòng mười phút?Ta...-Tần Thước còn chưa có ra hai chữ "không kịp" thì bên kia đầu dây đã treo máy rồi.

Tiểu Miêu chỉ cảm thấy trước mắt mình chính là động tác nhanh hơn cả tia chớp,Tần Thước luống cuống tay chân mang quần áo vào.

-Uy,anh định cứ để như thế mà đi sao?-Cái kia trong quần lót của Tần Thước rõ ràng vẫn còn sưng lên,chính cậu cũng bị gợi hỏa dục không thể khống chế được.

-Không còn cách nào khác,thật ngại quá.-Tần Thước cười cười xin lỗi.

-Kia phải cho ta tiền bồi thường đó.-Tiểu Miêu nói,bỗng chốc một cái vật thể màu đen bay đến chỗ cậu–ví tiền của Tần Thước.

-Please,em tự lấy đi a,ta không kịp nữa rồi.-Cửa phòng đóng sầm một cái,Tần Thước vô tung vô ảnh mà biến mất,không khí bỗng chốc lành lạnh,tịch mịch và hư không,Tiểu Miêu cơ hồ không tin được rằng , mới vài phút trước cậu cùng với hắn hoan ái kịch liệt ngay chính tại đây...

Cậu cười khổ mở ví tiền của Tần Thước ra,một đống tiền mặt thậy dày...Tần Thước chính là loại người tính cách đơn thuần lương thiện,cùng với người kia,cùng với tất cả mọi người đều hoàn toàn bất đồng....

Dạ Phong là khu lớn nhất do chính Đồng Hi Diệp cầm đầu,hai tầng rộng nhất ở đó được dành riêng cho y xử lý việc vặt.Giờ chút này y đang ngồi trên sô-fa,tả hữu xung quanh đều có thủ hạ đứng.

Chính giữa gian phòng có một người nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang khúm núm quỳ gối ,hướng đến Đồng Hi Diệp mà không ngừng dập đầu:

-Đồng Lão Đại,ta van cầu ngài xin hãy cho ta thêm một tháng nữa,một tháng sau ta nhất định sẽ đưa thư sách của ta cho ngày.Bán cái đó đi ngài nhất định sẽ có tiền,ta van xin ngài hãy cho ta thêm một con đường sống!

-Thị đổ thành tánh(1) ,nợ nần chồng chất,tiền nợ của người thì phải tính làm sao hả?-Khuôn mặt của Đồng Hi Diệp tuấn mỹ phi thường,hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật của y chỉ mới hai mươi bảy,dù trẻ vậy nhưng từ lâu y đã băng lãnh vô tình,làm người khác không rét cũng run: -Nhưng ngươi có ý đồ muốn chạy trốn,chính là dám coi thường tổ lực lượng Tập Thiên.(Ta chém câu này >''<)

[Reup] Băng Phong Chích Dục (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ