CHAP 51

77 6 0
                                    

Khuya.
Trên giường, Minseok đang chậm rãi ăn bữa nhẹ, khỏe lên một chút làm nó thấy ngon miệng hơn.
Phía dưới sàn gỗ, Sehun đang dựa vào thành giường, mải miết với màn hình laptop. Mấy ngày không tập trung làm việc khiến công việc chất cao như núi. Hệ thống an ninh báo có khá nhiều hacker muốn mã hóa password và đăng nhập hệ thống. Sehun đoán phần lớn là chuyên gia an ninh của CIA. Cậu đang lập trình thêm nhiều cửa ngăn chặn hướng truy cập của họ, khá phức tạp và tốn thời gian. Và khi các hacker cùng lúc mã hóa các cửa thì cậu buộc không được dừng lại nếu không muốn phải lập trình lại từ đầu. Đó là lý do khi lướt phím thì cậu vô cùng tập trung và chẳng quan tâm xung quanh nữa, vài tiếng mới nghỉ, có khi là thâu đêm. Junhee đã không biết bao nhiêu lần ngồi trên giường nhìn Sehun dán vào chiếc laptop mà chán nản, nhỏ cũng chẳng đủ sức chờ đến lúc cậu xong việc. Nhỏ từng ước giá như Sehun có thể rời mắt khỏi màn hình, một lần thôi, quay lại nhìn vợ trong chiếc váy ngủ gợi cảm.
Minseok dừng bữa, nó no rồi mà khay đồ ăn cũng chỉ còn vài mảnh vụn bánh. Nó nhìn xung quanh, chẳng có gì chơi được cả, chẳng muốn xuống giường mà cũng chẳng muốn ngủ. Bỗng nhiên, Sehun cảm thấy một bàn tay giật giật áo mình. Cậu hơi quay đầu lại, nhưng mắt vẫn dán vào màn hình và tay vẫn lướt phím không ngừng.
Thấy Sehun chẳng để tâm đến mình, nó cau mày. Nó tiếp tục rướn người kéo áo Sehun.
- Tôi hơi bận, một chút nữa thôi.
Tay Minseok vẫn giật giật áo cậu lần nữa, nhưng lần này Sehun không trả lời thêm gì, cũng không tỏ ra muốn biết Minseok cần gì. Mắt cậu tập trung hoàn toàn vào những dãy số chạy vun vút trên màn hình.
Cheng...
Tay Sehun bỗng ngừng lại. Rốt cục đôi mắt cũng chịu rời đi, nhìn xuống sàn gỗ. Chiếc khay đựng nằm lăn lóc dưới sàn vừa bị ai đẩy xuống, có vẻ khá - giận - dỗi. "Luhan" của Minseok chưa bao giờ lạnh nhạt với nó như vậy. Sehun vội nhìn lại vào màn hình nhưng đã muộn, những con số trong dãy mật mã ngừng chạy và nhảy về trạng thái lập trình ban đầu. Cậu sẽ phải làm lại tất cả. Cậu hít một hơi dài, đặt laptop xuống, đứng dậy, quay lại, trèo lên giường.
Minseok ngồi ở giữa giường, xịu mặt xuống.
- Nói tôi nghe, em cần gì?
Nó xoay mặt đi chỗ khác, giả vờ không nghe. Sehun muốn nặng lời nhưng không sao tỏ ra nóng giận nổi. Cả ngày nay cậu mệt mỏi lắm rồi mà đầu còn phải căng ra như dây đàn với một đống công việc, vậy mà...
- Em...giận sao? - Sehun cố gắng nói thật nhẹ nhàng, cậu thật sự không biết cách dỗ dành người khác. Cậu vừa nghĩ, nếu Smith - agen không bị zkilico khiến trầm trọng hơn và Minseok cứ vô cảm như lúc trước có lẽ tốt hơn.
- Được rồi, tôi xin lỗi. Sẽ không lơ em đi nữa. Em cần gì nào?
- Nước - Minseok vẫn chưa chịu nhìn lại Sehun. Sehun thì lần đầu trông cậu nghệt ra và ngốc đến vậy.
Cậu ra phòng ngoài và trở lại với cốc nước trên tay.
- Vẫn giận tôi sao?
- Ai? - Nó cầm cốc nước, uống một nửa, rồi đưa lại cho Sehun, rồi tiếp tục bằng giọng chẳng ăn nhập gì - Không biết nữa.
Sehun bắt đầu quen dần với kiểu khó hiểu chẳng giống ai của Minseok.
- Em không buồn ngủ sao?
- Không biết, thứ đó hay lắm à? - Minseok liếc nhìn chiếc laptop dưới sàn.
- Có hệ thống an ninh. Phức tạp. Đau đầu - Ngón tay Sehun vuốt nhẹ một lọn tóc mềm của nó - Và không phải thứ em chơi được.
- Nó quan trọng? - Minseok rướn người, đẩy mặt mình tới gần mặt Sehun, đôi mắt vẫn ngước lên, long lanh như có nước, trông to hơn với hai hàng mi cong. Ánh nhìn ấy làm tim Sehun đập lạc nhịp.
- Quan trọng - Sehun khẳng định lại, mắt vẫn chú mục vào Minseok nhưng cơ thể thì gần như bất động. Nó tiếp tục rướn người cao hơn, khoảng cách là 10cm. Nó nhìn xoáy vào Sehun bằng ánh mắt có - vẻ - chỉ - là - vô - tình.
- Hơn em? - Minseok tiếp tục với giọng cao và nhẹ, nó không biết đã khiến tim Sehun đập lệch thêm vài nhịp. Sehun chưa trả lời, nó bỗng víu tay lấy áo cậu để tiến sát gần cậu hơn.
- Hơn? - Nó lặp lại như cố buộc Sehun phải trả lời.
- Không. Thế gian này chẳng có gì quan trọng hơn em cả. Cả bản thân tôi nữa.
Trong ánh mắt nó, có gì đó ánh lên tinh nghịch như vừa giành chiến thắng, nhưng nó chưa kịp lùi ra xa thì khựng lại...
Một bàn tay Sehun chạm vào chiếc cổ cao của nó và giữ nó chặt lại.
- Em làm tôi ngày càng tệ, đã nói tôi khó kiềm chế lần nữa mà - Mắt Sehun chỉ chú mục vào đôi môi ấy và chỉ trong tích tắc, hai đôi môi ấy đã chạm nhau. Nhưng lần này mãnh liệt hơn và có vẻ Sehun giữ thế chủ động, sự chủ động muốn chiếm đoạt.
Rời khỏi làn môi mềm mại, Sehun cúi xuống tiếp hôn lên gần vành tai, rồi lên cổ Minseok. Đúng như Chanyeol nói, Sehun chẳng có tí định nghĩa gì về đàn bà, ham muốn của Sehun chỉ trỗi dậy đối với Minseok, và chỉ một mình nó mà thôi.
Minseok không chống cự nhưng cũng không hề có ý hưởng ứng lại. Nó bỗng nhớ đến cảm giác lần đầu Chanyeol muốn chiếm đoạt, khi tên Young Min ghê tởm chạm vào mình hay những tên cận vệ của Oh Soo Man khi áo nó bị xé tung ra. Tay Sehun lần lên, chạm vào nút áo đầu tiên của chiếc sơ mi nó đang mặc, ngón tay cậu kéo chiếc khuy ra.
Nhưng bất giác, bàn tay Sehun nắm chặt lại, bàn tay kia đang chạm lấy cổ nó khẽ buông ra. Hơi thở cậu đều đều trên cổ Minseok, miệng cậu từ từ đưa lên, ghé gần tai nó.
- Nếu... nếu em muốn?
Minseok hơi cúi xuống, lắc đầu nhè nhẹ. Nó chưa sẵn sàng.
Cả hai bàn tay cậu buông khỏi nó, cậu đẩy người ra xa, hơi thở vẫn hổn hển. Sehun thấy mặt nó cúi gằm.
- Tôi tồi tệ, phải không?
Minseok lại khẽ lắc đầu.
- Em ghét tôi không?
Lại một cái lắc đầu. Sehun lùi dần, lùi dần rồi xuống giường.
- Xin lỗi, em nên cẩn thận hơn và nhớ điều tôi đã nói. Đừng tha thứ cho tôi khi tôi làm tổn thương em.
Sehun quay người, chậm rãi bước.
Trong phòng tắm, tay Sehun đưa lên tháo hàng khuy áo sơ mi trắng. Hai vạt áo tách ra, tay Sehun nâng nhẹ cổ áo một bên lên, mùi hương dìu dịu và nhẹ nhàng của Minseok vẫn đọng lại ở đó, phảng phất. Bất giác, Sehun nhắm nghiền mắt. Và bằng những động tác thô bạo, cậu giật mạnh chiếc sơ mi khỏi người mình và vứt phăng xuống đất. Chiếc sơ mi cháy vụn.
Cậu chợt nhớ đến khuôn mặt cúi gằm yếu đuối và như đang sợ hãi của Minseok lúc ấy. Sehun quay người, với lấy vỉ thuốc giảm đau trên thành đá, một bên mắt nhức mỏi, vết thương ở vai vẫn đau và nhất là vùng tim, thỉnh thoảng nhói lên từng đợt khiến Sehun phải dùng thuốc giảm đau thường xuyên, chẳng theo liều lượng chỉ định nào. Bỗng, bàn tay nắm vỉ thuốc nắm chặt lại, vỉ thuốc bị vứt phăng xuống bồn cầu dù tim Sehun vừa nhói lên, đau như dao đâm xuyên qua. Cậu muốn tự trừng phạt mình khi nghĩ về Minseok.
- Thằng tồi.

[Chuyển ver] [Longfic] [Semin] Thiên thần bóng tốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ