Chapter 1: Em không muốn thấy ai trong chúng ta bị thương nữa

1.4K 111 1
                                    

Hyungseob nhẹ nhàng bế một chú thỏ tuyết từ trong ổ lên rồi đi về phía cánh rừng phía sau lâu đài

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Hyungseob nhẹ nhàng bế một chú thỏ tuyết từ trong ổ lên rồi đi về phía cánh rừng phía sau lâu đài. Albus, con gấu Bắc Cực của cậu đứng dậy định đi theo nhưng cậu khoát tay cản lại. Con gấu gầm gừ hai tiếng rồi nằm xuống, mắt vẫn dõi theo cậu nhưng chẳng được bao lâu, bộ quần áo trắng trên người cậu nhanh chóng hòa vào màn tuyết, mái tóc đen nhánh cũng dần phủ tuyết trắng xóa.

Hyungseob đi vòng qua một thân cây lớn, tìm đến một hang thỏ khuất phía sau một ụ đất. Cậu nhẹ nhàng đặt chú thỏ nhỏ trên tay trước cửa hang. Chú thỏ nhảy vào nhưng vẫn lưu luyến ló đầu ra nhìn cậu.

"Lần sau đừng dại dột làm mồi cho con sói nào nữa đấy." Hyungseob mỉm cười vuốt đầu nó rồi đứng dậy.

Phía sau có tiếng động, cậu nhanh chóng quay người lại, khoát tay một cái thổi bay màn tuyết, lộ ra bóng của một con cú trắng lớn trên không trung.

Nó kêu lên ba tiếng.

Hyungseob biến sắc. Mật hiệu nguy hiểm.

Cậu vội chạy về phía lâu đài, con cú trắng cũng lập tức bay tới trước dẫn đường.

Ra khỏi rừng, viên tướng thống lính đội quân giao hàng tới biên giới đang sốt ruột chờ cậu vội vàng bổ nhào tới, hấp tấp giải thích.

"Ngài Justin bị thương nặng."

Hyungseob lập tức chạy nhanh hơn. Chưa tới cửa phòng, mùi máu tanh đã xộc lên gay mũi, gia nhân nháo nhác chạy qua chạy lại, chậu nước trên tay đỏ quạch.

Justin nằm trên giường bất động. Vệ binh Aquarius vốn có làn da rất trắng vì sống trên núi băng nhưng gương mặt Justin giờ đây không có sinh khí và nhợt nhạt như một pho tượng. Có điều, dù đang mê man nhưng đôi lông mày cậu ấy vẫn nhíu chặt lại vì đau đớn. Trên ngực cậu có một vết thương sâu hoắm kéo dài từ đầu vai trái xuống xương hông bên phải, miệng vết thương không khép lại được, máu trào ra liên tục. Trên vết thương có một làn khói mỏng lờ mờ.

"Thế này là thế nào?" Hyungseob hỏi, cậu đưa tay xem xét miệng vết thương. Bỏng rát.

"Hai ngài ấy vào Hỗn trướng chỉ khoảng một tiếng đồng hồ thì đều bị thương thoát ra. Ngài Jungjung bị nhẹ hơn nên đã gắng gượng áp chế vết thương này. Đến khi về được đến đây cũng kiệt sức rồi ạ."

Trong lòng Hyungseob cũng ngổn ngang bao điều nghi hoặc, nhưng cậu biết Hỗn trướng rất nhạy cảm, người này cũng không thể biết gì thêm.

"Ta biết rồi. Chỗ này để ta giải quyết, ngươi mau đi báo cho Euiwoong."

"Đã gửi cú đi rồi ạ. Chắc một lát nữa ngài ấy sẽ về đến nơi."

In between ~ Giữa hai thế giớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ