013

423 14 0
                                    

Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo Quân

013

Khi hoàng hậu nhắc tới hôn sự của Lan Hinh, ta mới bừng tỉnh nhớ ra, dưỡng nữ của tiền thân, cũng đã tới tuổi hôn phối rồi.

Từ ký ức thoạt nhìn là một hài tử đáng yêu. Chừng mười bốn mười lăm, gò má có chút phấn nhạt mềm mại như hoa, ánh mắt trong suốt, khi cười có lúm đồng tiền nhỏ, rất đơn thuần mà tri kỷ.

Chỉ là ánh mắt của hoàng hậu chung quy là ánh mắt phụ nhân. Đối với hài tử mình yêu thích, nàng không tránh khỏi bảo hộ quá mức. Hai cách cách của Lệnh phi, tuổi nhỏ đã vu oan giá họa vời sủng làm nũng như việc quen dễ làm, mà Lan Hinh và Vĩnh Cơ đến nay vẫn không hề có tâm cơ, lẽ nào nàng trông cậy mình có thể hộ bọn họ cả đời ư?

Ta thở dài. Vĩnh Cơ bây giờ còn nhỏ, chờ bệnh khỏi rồi ta sẽ mang theo bên người, tự nhiên có thể chậm rãi rút đi phần ngây thơ và đơn thuần vô vị ấy. Nhưng Lan Hinh đã đến tuổi chờ gả, ta có thể làm, chỉ là hao mấy phần tâm tư, chọn cho nàng một vị trượng phu có thể hộ nàng.

Nghĩ đến đây, ta nhìn hoàng hậu đang chờ quyết định của ta, thản nhiên nói, "Ngươi có chủ ý gì không?"

Hoàng hậu khựng lại, nhẹ giọng nói, "Khoảng thời gian này thần thiếp lưu ý một số đệ tử Bát kỳ tuổi tác thích hợp, nhìn trúng hai người, xin hoàng thượng định đoạt."

"Hửm?" Ta nhướng mày, có mấy phần hứng thú, "Nói nghe xem."

"Tứ tử Phúc Khang An nhà Phó Hằng, và thế tử Phú Sát Hạo Trinh phủ Thạc vương."

Phúc Khang An và... Phú Sát Hạo Trinh?

Ta rủ mắt, khóe môi kéo ra nụ cười thâm ý.

Hoàng hậu thấy ta không nói, chần chờ, kế lên tiếng, "Phúc Khang An, thần thiếp xem như nhìn lớn lên, có mấy phần hiểu rõ. Tuy nói tính tình hơi lạnh, nhưng cũng là cái tốt. Về phần Phú Sát Hạo Trinh, nghe đâu là văn võ song toàn. Mấy ngày trước phúc tấn phủ Thạc vương đưa lệnh bài vào cung, nghe ý trong lời nàng, như là có ý với Lan Hinh..."

Ta kéo khóe môi, "Hai kẻ này rốt cuộc thế nào, trẫm tìm lúc nào đó thử một lần sẽ biết. Hoàng hậu, ngươi cũng nên lưu ý, chọn thêm người nữa đi. Nếu bọn họ không được, cũng còn có chỗ thương thảo tiếp."

Hoàng hậu như là có chút nghi hoặc, nhưng không nói gì, chỉ nghiêm túc đáp ứng.

Ta đứng dậy vào phòng nhìn Vĩnh Cơ. Hắn giờ đối với ta thiếu ngăn cách mà nhiều thân cận, rất vui vẻ dựa vào ta rì rầm không dứt. Hài tử này khó được có sức sống như thế, ta không đành lòng đánh gãy, bèn vươn tay nhẹ ôm lấy hắn, nhẫn nại nghe hắn lao thao gần một khắc chung, thỉnh thoảng nhàn nhạt đáp lại mấy tiếng. Mắt thấy sắc mặt ta đã sắp không kiềm được, hoàng hậu bèn cho hắn uống thuốc, dỗ hắn ngủ trưa.

Ta đứng dậy hoạt động cánh tay, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đáy mắt hoàng hậu có ý cười, "Hoàng thượng đã mệt rồi ư? Thần thiếp pha cho ngài một bình trà nhé."

Ta khựng lại, nói, "Không cần. Trẫm còn có việc, cứ chiếu cố tốt Vĩnh Cơ là được."

Hoàng hậu nhẹ giọng xin vâng, ta nhàn nhạt nhìn nàng một cái, rồi rời khỏi Khôn Ninh Cung.

Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo QuânWhere stories live. Discover now