"Đừng... Vãn Khanh, đủ rồi ... dừng lại đi..."
Tô Vãn Khanh mắt điếc tai ngơ, gác đôi chân trắng nõn của nàng lên vai cô, đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng ra vào nơi hang động ướt át. Có mấy lần cô thậm chí muốn dùng ngón tay để nâng tiếng thét không thể khống chế của Thẩm Mộng Nhan cao hơn nữa, cô muốn nàng triệt để sụp đổ.
Thế nhưng cô vẫn nhịn được, cô không muốn làm đến phân nửa phải gọi xe cứu thương, móng tay dài vậy cũng không phải dùng để làm đồ trang trí.
Hai tay Thẩm Mộng Nhan đã không còn sức để cào cấu ghế sô pha, người nàng mềm nhũn nằm gọn trên chiếc nệm êm ái, giọng nói khàn đặc cực điểm, nàng ngay cả nói cũng không ra tiếng.
Thân thể không biết là lần thứ mấy bị chiếc lưỡi nóng hổi kia nắm giữ, nhưng mỗi lần đều giống như có một dòng điện cực mạnh chạy qua người, khiến thân thể mệt mỏi đến rã rời của nàng lần nữa khai mở.
"Thật sự là không muốn nữa?" Tô Vãn Khanh không báo trước thu hồi lưỡi mình lại, chiếc lưỡi bởi vì duỗi quá lâu cũng có chút tê tê. Hoa cốc đua nở vẫn còn đang đắm chìm trong kích tình rực lửa, Tô Vãn Khanh nhẫn tâm để nàng lại trong ngọn lửa dày vò, để hai cánh hoa hồng khai mở tuông trào dòng thuỷ quang, xuất ra mật ngọt bàn bạc.
"Vãn Khanh, em..." Đôi mắt Thẩm Mộng Nhan tràn ngập hơi nước nhìn người đang quỳ gối giữa hai chân nàng, nhận thức mơ hồ nhưng nàng vẫn không quên đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch của hai người không có tình cảm với nhau, cô muốn thân thể nàng, nàng muốn sự chống đỡ từ cô.
Cho nên dù thân thể phát sinh dục vọng đến mức nào, Thẩm Mộng Nhan vẫn cắn chặt răng không rên lên một tiếng, nàng không thể mở miệng cầu xin cô.
"Em vẫn cứng đầu như vậy, muốn cái gì thì nói ra không tốt sao." Tô Vãn Khanh nhíu đôi chân mày lại, chỉ là trong đôi mắt không nhìn ra lấy một tia tình cảm. Đầu lưỡi cô đang ở đùi nàng chậm rãi liếm láp, nhẹ nhàng trêu đùa vòng ngoài nơi mẫn cảm của nàng.
Dĩ nhiên không thể để Thẩm Mộng Nhan đè nén dục vọng xuống, mà buộc nàng bật ra những tiếng rên rỉ, thân thể bộc phát run rẩy kịch liệt. Nơi đó, đều mong đợi đến chua xót, dù không cần nhìn cũng biết tràng cảnh nhất định vô cùng dâm dục.
Tiểu hồ ly vừa bướng bỉnh vừa mê người, Tô Vãn Khanh khẽ cười sự ngây thơ của nàng. Cô vùi đầu xuống, chiếc lưỡi mềm xuyên vào hang động hoa không chút lưu tình, đầu lưỡi đàn áp vào trong hai cánh hoa của nàng, thỉnh thoảng dùng sức.
"Ưnnn, ưnnn... ahhhh..." Đôi chân mày tinh tế của Thẩm Mộng Nhan gắt gao cau lại, sự ra vào quá nhanh bên dưới nhanh chóng làm nàng mê muội. Hai tay tìm kiếm đầu Tô Vãn Khanh, vò nát đầu tóc cô như trút căm phẫn.
Vách hang bên trong hút chặt lấy đầu lưỡi của cô, muốn cô tiến vào nơi sâu nhất. Mang nàng lại lên đỉnh một lần nữa, vách động bắt đầu co thắt dữ dội, gắt gao kẹp chặt lưỡi cô. Tô Vãn Khanh lại đột nhiên thu hồi đầu lưỡi, cô cười ngước đầu lên, đặt tình thế ép Thẩm Mộng Nhan phải chịu khuất phục.
"Khanh... đừng, đừng làm vậy..." Thân thể Thẩm Mộng Nhan ưỡn cao lên, bên dưới nóng rực như sắp phát hoả, thế nhưng người duy nhất có thể dập ngọn lửa đó lại đang nhìn nàng cười, ngoảnh mặt làm ngơ nhìn nàng giãy giụa giữa ranh giới địa ngục và thiên đàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][GL] Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân - Phụng Ca Cầm Âm
Ficción GeneralVăn Án: Nói một câu khái quát thì đây là câu chuyện về quy tắc ngầm của một nữ vương trong giới giải trí với một tiểu hồ ly vừa mới ra mắt. Thẩm Mộng Nhan: Em không muốn lợi dụng chị. Tô Vãn Khanh: Tiểu hồ ly, đừng nghĩ tôi tốt như vậy. Phạm Hâm: Ch...