Chương 04 : Mưa

19.9K 2K 1.3K
                                    

I-SEOUL-U

...

Jeon JungKook có thói quen viết nhật kí, kể từ ngày yêu thầm Taehyung đến nay, quyển nhật kí đó đã dày lên ít nhiều. Một trang nhắc đến Taehyung, hai trang nhắc đến Taehyung và không có trang nào dành cho chính mình.

Người ta nói khi chúng ta hi sinh thời gian để cố gắng một việc nào đó thì chắc chắn đem lại kết quả như ý, thế nhưng tại sao tình cảm trong hai năm kia cậu dành cho hắn vẫn chưa nhận được sự đáp lại.

JungKook bước sau lưng hắn từ mùa xuân năm 16 tuổi, bây giờ 18 tuổi cũng không thể nào chiếm được vị trí người quan trọng trong lòng Kim Taehyung.

Một câu là mong Taehyung chú ý đến cậu, hai câu là mong Taehyung đừng xem cậu đơn thuần như một người bạn, ba câu là mong Taehyung nói lời yêu.

Hắn đặc biệt nhưng cũng thật tàn nhẫn, hắn đến như cơn mưa rào gieo rắc nhớ thương, rồi vội vàng bỏ đi, để lại hạt mầm đang đâm chồi chờ ngày hóa tình yêu.

Chờ một ngày sẽ đến, hay mãi chờ một ngày không bao giờ thành hiện thực.

JungKook không biết, cũng không thể hiểu nổi mình, vì cớ gì yêu người đến điên dại, vì cớ gì yêu hắn đến bản thân đau khổ cũng không màng.

Nếu trách, hãy trách JungKook ngu ngốc.

Ngu ngốc vì không thể ngăn được thứ tình cảm đơn phương.

***

Trời bắt đầu đổ mưa. JungKook nhìn ra cửa sổ, mây giăng kín cả một khoảng rộng, không thể nhìn thấy bầu trời. Thật may làm sao khi cậu có đem theo ô, nhưng ô chỉ đủ cho một người, nhìn sang Jimin kế bên đang thở dài thường thượt, cậu đinh ninh anh là đang lo cho Taehyung.

Cái con người lơ đễnh đó chẳng bao giờ màng đến chuyện thời tiết, thế nào cũng sẽ chạy sang Jimin đòi đi chung ô. Tuy vậy, cỡ ô của Jimin trông chẳng khác của cậu là bao, JungKook thắc mắc.

- Sao ô anh nhỏ vậy?

Jimin từ tốn trả lời.

- Tae lần nào cũng quên mang ô, nếu sau này không có anh thì ai cho nó đi cùng, cho nên anh đang giúp nó từ bỏ cái thói quen đó đây, nhưng mà nhìn trời mưa to vậy, anh cũng có chút lo.

JungKook trầm ngâm một lúc, sau đó không biết nghĩ gì liền đưa ô của mình cho Jimin.

- Em có hai cái, anh đưa cho Tae dùng đi nhé, em về trước đây.

Cậu vội mang cặp ra về, tránh cho Jimin không kịp hỏi thêm câu nào nữa. Tất nhiên, đó là nói dối, có ai đời nào mang theo hai chiếc ô trong cặp khi đống sách vở ngổn ngang đã chiếm hết gần 3/4 diện tích. JungKook chính là lo cho hắn mà quên cả bản thân, cũng không thèm đoái hoài đến việc sức đề kháng của mình vốn dĩ rất yếu, cơn mưa này dễ dàng khiến cậu đổ bệnh.

JungKook vừa bước ra khỏi cửa, liền đâm sầm vào Taehyung.

- Kookie có sao không? Koo--

Taehyung chưa kịp nói hết câu JungKook đã nhanh chóng biến mất.

- Làm gì mà vội thế nhỉ?... Jiminieeeeeeee, mình quên mang ô mất rồi!!

taekook | I-SEOUL-UNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ