Chương 35 : Điều nhận ra

16.6K 1.4K 605
                                    

I-SEOUL-U

...

Có thể che giấu thế gian, nhưng không lừa được ánh mắt. Seul Hye biết trong lòng Taehyung có niềm bận tâm đến người khác, nhưng cô chỉ im lặng cạnh bên, điềm nhiên hài lòng với tình yêu mình hiện tại dành cho Taehyung.

Can thiệp sâu vào chuyện riêng tư của nhau, đó không phải cách yêu của Seul Hye, trừ khi hắn tự nói với cô, Seul Hye nhất quyết không thắc mắc trực tiếp.

Đây là lý do tại sao Hoseok nói với Taehyung, có được tình yêu của em gái y, hắn nên cảm thấy may mắn và trân trọng.

"Tae hãy làm những điều mình muốn, em luôn luôn ủng hộ anh."

Taehyung nhận được lời thật lòng, tim kẻ cô đơn bất giác cảm động.

Sau khi cùng Seul Hye hẹn hò, Park Jimin nghe được tin đã không còn liên lạc với hắn nữa. Hắn nhớ rất rõ lời cuối cùng trong cuộc điện thoại với Jimin :"Chúng ta từ nay không còn là bạn. Kim Taehyung, chúc cậu hạnh phúc với sự ích kỉ của bản thân."

Không một ai bên cạnh, nói cho hắn biết đâu mới là chân tình thật sự.

Kim Taehyung chôn thời gian vào công việc, càng ngày khép mình, một nụ cười cũng thật khó vẽ nên.

Lạc vào vòng xoáy của chính mình tạo ra, vốn dĩ đã không còn sự lựa chọn dành cho hắn.

Yêu thương một người là khó đến vậy sao?

Taehyung thật lòng muốn gặp cậu, và nỗi nhớ này cũng là thật lòng.

Seoul một lần nữa, chứng kiến đôi ta chia lìa.

***

Vào một ngày đẹp trời, em ước được cùng người mình yêu, dạo phố trên con đường dài quen thuộc, hạnh phúc nhỏ rơi từng giọt lệ vương. Vì thương anh, vì không thể quên anh. Một tình yêu chôn giấu em luôn muốn bày tỏ, chỉ một mình em hiểu và chỉ một mình em đau...

Đã lâu rồi cậu chưa ra ngoài, thời tiết Seoul vẫn vậy, vẫn lạnh lẽo như những ngày viết trong nhật kí của Jeon Jungkook. Giữa dòng người tấp nập qua lại, một khe hở như ánh sáng diệu kì từ nơi đâu, kéo cậu không nghĩ mà bước đi.

Jungkook đứng trước xe kẹo bông, hóa ra mùa lễ hội đã đến. Đoạn đường năm nào cậu và hắn đan tay, tin tưởng cho nhau niềm tin nay tấp nập người qua lại. JungKook khẽ lắc đầu, nhớ lại hồi ức thật không tốt.

Con người vì không thể quay ngược quá khứ, nên mới có định nghĩa "tương lai", ít nhất cậu vẫn còn nơi trở về, Min Yoongi cùng Busan yên bình trong cậu, là liều thuốc duy nhất chữa lành.

Khẽ thở dài, hơi thở hóa thành làn khói trong suốt, JungKook mỉm cười, cậu vẫn nên là một tên ngốc thì hơn.

Ting.

Có tin nhắn từ Seokjin.

JungKook không vội xem, cậu biết Seokjin mỗi ngày đều hẹn cậu lúc tám giờ cùng nhau ăn tối. Anh đối đãi tốt với mình, Jeon Jungkook trong lòng rất cảm kích. Công việc tại công ti anh giúp cậu có một cuộc sống tốt, đủ để trang trải cuộc sống và cả tiền phát triển kinh doanh của Yoongi.

taekook | I-SEOUL-UNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ