I-SEOUL-U
...
Một bước chân, một cái chạm, không phải do không đủ can đảm, chỉ sợ càng tiến gần, sai lầm tiếp tục nối tiếp sai lầm. Làm sao có thể nói ngừng yêu, khi trái tim vẫn luôn cùng nhịp đập.
JungKook cảm nhận lồng ngực có gì đó bất thường, cậu khẽ lắc đầu, chắc vì bản thân chưa đủ bình tĩnh nên tự mình sinh ra hồi hộp. Cậu đứng cạnh Seokjin, chăm chú ghi chép từng lời trong cuộc họp, đối tác là một công ti lớn, về bề dày kinh nghiệm có thể nói là bậc tiền bối.
Bản hợp đồng này nhìn chung cả hai bên đều có lợi, JungKook được đề cử làm vị trí ngoại giao, chủ yếu cậu sẽ là người truyền đạt lại ý kiến của Seokjin đến công ti đối tác, về sau mọi việc đều sẽ do Jeon JungKook đại diện lên tiếng.
- Ngày mai, thư kí của tôi sẽ đến công ti của cậu để nói rõ về bản hợp đồng, thỏa thuận xem như kết thúc tại đây.
Tiếng vỗ tay vang lên giữa kháng phòng, Seokjin cùng JungKook đứng lên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Giữa lòng người vận vest đen, chỉ một cái lướt qua, bóng dáng người con trai ấy liền xuất hiện trong tầm mắt. Jeon JungKook cầm tập hồ sơ trên tay, chấn động không thể cất lời, cậu cố gắng thu người, tầm nhìn ngày một rõ hơn.
Người con trai ấy khẽ cười, đưa tay ra hiệu hãy đợi anh một chút. JungKook nhận được, lập tức gật đầu, sau đó cùng Seokjin biến mất.
Seoul tưởng như to lớn nhưng thật ra lại nhỏ, ba năm xa cách đi một vòng tròn, cuối cùng cũng tìm gặp. Có một chút kỉ niệm không vui về quá khứ, JungKook đứng trầm ngâm suy nghĩ, cậu đến Seoul đơn giản chỉ để làm việc, sau khi hoàn tất sẽ lập tức trở về Busan, tính ra cũng không thể nói là trở về.
Người con ấy so với năm trước trưởng thành lên không ít, nét mày một lúc rõ ràng, khí chất người thành đạt khiến người khác nể phục. JungKook chỉnh lại bâu áo, đứng trước người quen đã lâu không gặp, cậu tưởng như ba năm hóa thành ba tiếng, cảm giác vẫn như Jeon JungKook của trước đây, một sinh đồng học năm nhất.
- Suốt ba năm nay, Jimin tìm mọi cách liên lạc với em nhưng vẫn không được, em ấy lúc nào cũng lo cho em. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Người đang bất bình vì Park Jimin chính là chủ tịch công ti đối tác của Jeon JungKook, hai mắt y bây giờ chẳng khác gì biển lửa, nhưng bên ngoài lời nói lại điềm nhiên tựa như không.
JungKook khó khăn mở lời, vốn dĩ lúc trước chưa tiếp xúc với y nên cứ tưởng là người dễ dàng, tuy vậy hôm nay cậu biết mình đã lầm, Park Jimin thật có phước khi tìm được một người như Jung Hoseok cạnh bên.
- Em có chút chuyện gia đình, điện thoại và số cũng thay mất nên không liên lạc được.
- Kim Seokjin đúng là biết cách giấu người!
Hoseok chợt chép miệng, nhìn bảng hiệu nhân viên đặc biệt của JungKook, không khác gì được đánh dấu chủ quyền bằng từ "Jin's" nơi ngực trái, Kim Seokjin đúng thật không thể xem thường, một vài bước đã bắt trọn JungKook vào bẫy.
Tính ra giấu một người trong suốt 3 năm, mặc cho Jung Hoseok tìm mọi cách để moi thông tin thì Kim Seokjin vẫn khéo léo bảo vệ người anh yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
taekook | I-SEOUL-U
FanfictionVô tình ngang qua chuyến tàu lửa năm ấy, hắn tha thiết nhớ về JungKook. Người ta nói quá khứ đối với nhân gian là một niềm hối tiếc, Kim Taehyung mùa lễ hội cô độc giữa đám đông, trước mắt hắn nhìn ai ai cũng thật giống cậu. Liệu còn điều gì cứu vãn...