Chương 48 : Sao đêm

12.3K 998 46
                                    

I-SEOUL-U

...

Mùa mưa Seoul vừa qua liền kéo theo tháng ngày lạnh băng vì sương tuyết, thật giống những lúc Taehyung cùng Jungkook la cà khắp ngõ ngách tìm một que kem.

"Tae, em có vị đào này, anh có muốn thử không?"

Jungkook ậm ừ đưa que kem đang chảy dở trước mặt Taehyung, giữa mùa sương tuyết lạnh băng, thói quen ăn kem của hai người trở nên thật kì lạ. Có thể không một ai hiểu được Kim Taehyung, nhưng đối với Jungkook, thói quen này là vì hắn mà thành.

Chỉ tiếc Kim Taehyung chẳng thể nào nhận ra, dù chỉ là một khoảnh khắc. Jeon Jungkook luôn cố gắng từng bước, từng bước tiến đến bên hắn, bằng tất cả niềm yêu thương mà cậu có nơi khoảng trời năm ấy.

Và những gì Taehyung đem đến cho cậu, chỉ là những thổn thức dằn xé trái tim, khiến cậu rơi lệ, khiến cậu sợ hãi như đứa trẻ và đến cuối cùng Jeon Jungkook chẳng thể làm gì ngoài mỉm cười nhìn bóng lưng hắn rời xa.

Nếu đánh đổi nửa cuộc đời lấy quãng thời gian lúc trước, Kim Taehyung một lòng nguyện ý, hắn muốn yêu cậu nhiều như khoảng thời gian cả hai rời xa.

Thế nhưng ước nguyện bên nhau của Jungkook đã không còn nữa.

Đây không phải tình cảm đơn phương, mà là một thứ khổ ải do Kim Taehyung bỏ lỡ người mình yêu.

Hắn ngước lên bầu trời đằng xa, chiếc xe đang dần lăn bánh.

Dừng chân tại thị trấn nhỏ cũ kĩ, Taehyung không nhớ chắc chắn có cùng Seokjin sống ở đây hay không, nhưng thứ duy nhất dẫn lối hắn đến đây là hai từ "quê nhà".

Di chứng sau tai nạn năm ấy khiến trí nhớ yếu đi, nhưng khoảng thời gian gần đây kể từ lúc gặp lại Kim Seokjin, một phần trong cuốn băng mờ nhạt đang bắt đầu chậm rãi lướt qua như tín hiệu duy nhất dành cho Kim Taehyung.

Bây giờ Busan đã hơn mười giờ đêm, ánh đèn đường không đủ sáng như Seoul, nhưng chỉ có nơi đây, những chú đom đóm mới không sợ người mà thỏa thích lượn bay trên không trung, hệt như những viên kim cương nhỏ, tô điểm cho màn đêm tĩnh mịch.

Hắn nhớ Jungkook từng nói.

Cậu thích nhất ánh sáng của đom đóm. Không quá lộng lẫy, cũng không quá hút mắt, chỉ đơn thuần mờ nhạt tồn tại.

Taehyung nhìn sang người cạnh bên, và giống như những gì hắn nghĩ, Jungkook chăm chú ngắm nhìn đom đóm, nơi đáy mắt đang không ngừng lấp lánh những mảng sáng vàng nhạt, cậu trong hắn hiện lên một cách nhẹ nhàng, rất gần, thật gần nhưng lại không thể chạm.

Taehyung chủ động đi chậm lại một bước. Không sợ năm tháng thay đổi, bất luận mưa gió hay khổ đau, hắn nguyện một lòng ở phía sau Jeon Jungkook, đem lòng yêu thương mà bảo vệ.

Thật lòng rất muốn nói yêu em.

Nhưng giữa chúng ta rốt cuộc chẳng còn gì.

Nếu chuyện cũ có thể trôi đi, liệu chúng ta có thể quay lại được không?

Bóng lưng của Taehyung và Jungkook tạo thành khối đen lớn, hòa lẫn vào nhau như chẳng thể tách rời, có lẽ trong tâm cậu hiện tại chỉ có nỗi lo cho Kim Seokjin, Taehyung ở cạnh bên không dám mở lời, bởi giữa hắn và cậu không thể tìm được điều gì kết nối giữa cả hai, sợi tơ năm nào bị cắt đi vẫn chưa thể nối liền.

taekook | I-SEOUL-UNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ