Chương 49 : Tiếng gọi

12.3K 965 93
                                    

I-SEOUL-U

...

Hoài niệm không hẳn là điều xấu, Taehyung đang cố gắng tìm kiếm thân phận thực sự của chính mình bằng những cơn đau đầu không ngừng lướt ngang.

Có thể trong khoảng thời gian lưu lạc, Taehyung gặp phải tai nạn khiến trí nhớ trở thành những mảnh giấy rời, từng ngày từng ngày trôi dần xa.

Sau khi biết bản thân không phải là con ruột của gia đình hiện tại, hắn cuối cùng cũng thôi nuôi hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc.

Những gương mặt không rõ hình thù, giọng nói ấm áp từ người phụ nữ lạ mặt, tiếng vui đùa của những đứa trẻ nơi sân vườn, tất cả tạo nên nỗi dày vò buộc Taehyung không thể nào quên.

Về thân phận không rõ ràng của chính mình.

"Junsu, đừng nghịch nữa, mau về nhà đi."

Là giọng nói của Seokjin.

Taehyung tỉnh dậy sau giấc mơ về người anh cả hắn đã từng quên đi. Chợt đôi bàn tay cảm nhận được sức nặng, Taehyung lặng lẽ nhìn Jungkook đang ngủ say cạnh bên, trong tâm không thẹn liền mỉm cười dịu dàng.

Thật giống ngày hắn thức dậy nhìn thấy em nơi đêm mưa hôm ấy.

Taehyung nhẹ nhàng từng bước rời khỏi giường, chắc hẳn cậu cũng đã mệt sau chuyến đi về Busan chỉ có tuyết và tuyết.

Người phụ nữ hắn đã cùng Jungkook gặp mấy tiếng trước là chủ một nhà trọ trong vùng, thật may sau khi đến nhà của Seokjin và phát hiện cửa khoá, Taehyung được bà chủ cưu mang cho ở trọ một đêm.

Những năm về trước, mẹ Seokjin là người cho bà vay vốn xây nên nhà trọ, từ đó công việc đồng án của bà trở nên nhẹ nhàng hơn khi nguồn thu nhập chính được tiền thuê phòng phần nào gánh vác.

"Cô nợ bọn họ nhiều lắm, món nợ ân tình chưa kịp trả thì tiếc là bà Kim đã mất, thật đáng thương cho kiếp người hiền hậu."

Bà nói cùng tiếng thở dài, đôi bàn tay thô ráp nắm lấy hắn, vì bà biết, những người bên cạnh Seokjin đều là những người tốt.

Chỉ trách mẹ Seokjin bạc mệnh, gặp đại nạn ngay sau khi đứa con trai út thất lạc, sức khỏe vốn dĩ đã yếu ớt, nay thêm tâm bệnh kéo dài khiến tình trạng càng tồi tệ thêm.

Và cuối cùng bà Kim vẫn không đợi được.

"Nếu cháu gặp được Seokjin, hãy nói với nó, cây đào năm nay đã nở sớm hơn nửa đêm trăng. Nhớ mau trở về nhé!"

"Vâng ạ."

Taehyung lễ phép gật đầu, dù không biết ý nghĩa của câu nói là gì, chỉ có thể nhìn về phía bầu trời xa xăm không một gợn mây nghĩ suy.

Kim Taehyung cần câu trả lời rõ ràng cho tất cả bọn họ.

Về Taehyung và về Kim Seokjin.

***

Buổi sáng ở Busan trong lành hơn Seoul thành thị, không chút khói bụi cũng không vang tiếng còi xe ầm ĩ, chỉ đơn thuần khung cảnh đồng quê cùng những con người tất bật nơi cuộc sống bộn bề.

taekook | I-SEOUL-UNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ