"Sao chỉ có một mình ngươi?" Trương Tử Đồng nghiêng người thắt dây an toàn cho Thanh Khê, lọn tóc lay động trên cổ Thanh Khê, nhồn nhột.
Chỉ cần vừa nhớ đến chuyện tối hôm qua, cho dù có bình tinh đến thế nào đi nữa, cũng không thể không dậy sóng ở trong lòng. Đợi đến khi Trương Tử Đồng lùi người lại, Thanh Khê mới có thể áp chế cơn phập phồng kia xuống, "Nhóm người Tiểu Giang đi về trước."
"Nhóm người? Ngoại trừ Giang Uyển Trầm, còn có người khác sao?" Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, tuy rằng Thanh Khê gọi là "Tiểu Giang", nhưng nàng vẫn nhớ rõ tên của nữ sinh thoạt nhìn có khí chất rất độc đáo kia.
"Còn có bạn cùng phòng của tiểu Giang."
"Nga." Trương Tử Đồng gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cười nhìn chằm chằm Thanh Khê.
Thanh Khê không biết ánh mắt mang theo trêu tức của Trương Tử Đồng rốt cuộc là có ý nghĩa gì, cũng đơn giản nghiêng đầu nhìn lại nàng.
Trương Tử Đồng có thói quen dùng loại ánh mắt dụ dỗ người khác này để làm cho người khác tò mò từ đó chủ động nói chuyện hoặc là không chịu nổi áp lực cho nên sẽ thành thật nói cho nàng những thứ nàng muốn biết, đáng tiếc mỗi lần chỉ cần đụng phải Thanh Khê, hiệu quả liền rất nhỏ, Thanh Khê luôn có thể dùng biểu tình nghi hoặc ý bảo nàng tiếp tục nói, giống như là đang hỏi nàng "Có chuyện gì sao?" vậy. Người khác có thể sẽ nhịn không được muốn biết hàm nghĩa trong ánh mắt nàng là gì, nhưng Triệu Thanh Khê lại có thể ở lúc nàng đang im lặng chờ đợi còn nhẫn nhại hơn cả nàng, hơn nữa sẽ không tò mò đi tìm hiểu suy nghĩ của nàng, cho nên đến cuối cùng, thường là nàng tự giác đem toàn bộ suy nghĩ của mình bày ra ờ trước mặt Triệu Thanh Khê.
"Đi dạo lâu như vậy, có mua quà cho ta hay không?"
Trương Tử Đồng vẫn là một bộ dáng ý cười thanh thiển, lúc lên xe nàng liền nhìn thấy trên tay Thanh Khê ngoại trừ túi xách cũng không có thứ gì khác, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết đi dạo mua sắm, bây giờ hỏi như vậy cũng chỉ là muốn trêu đùa Thanh Khê, xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Ngoài dự kiến của Trương Tử Đồng là, Thanh Khê không có trả lời nàng, mà là cúi đầu lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ có kiểu dáng đơn giản đưa cho nàng.
"Quà sao?" Trương Tử Đồng vui sướng mở cái hộp ra, bên trong là một cái tai nghe bluetooth màu xám bạc, thân tai nghe khéo léo phía trên có hai đầu tai nghe sáng bóng nhỏ gọn như pha lê, đường cong uyển chuyển, phong cách và tao nhã.
"Lái xe nói điện thoại không an toàn, cho dù dùng tai nghe bluetooth cũng phải cẩn thận để tránh xảy ra chuyện." Người gọi điện thoại tìm nàng nhiều như vậy, cho dù lúc lái xe có thể không tiếp điện thoại cá nhân, nhưng điện thoại công việc cũng không thể không tiếp, Thanh Khê biết điểm này, lại vẫn là nhịn không được muốn nhắc nhở nàng.
Cái hộp thật đẹp, Trương Tử Đồng ngẩng đầu, đồng tử mang theo thần thái cảm động, "Ta sẽ không để cho bản thân gặp nguy hiểm, ta còn muốn hảo hảo chiếu cố ngươi."
Bầu không khí trong xe tràn ngập khí tức làm cho tâm tình người ta phải lay động, ánh mắt thẳng thắng mà rõ ràng của Trương Tử Đồng làm cho nàng cơ hồ sinh ra một chút ngại ngùng và xấu hổ, Thanh Khê lơ đãng nắm lấy dây an toàn, lại nghĩ tới lời nói của Trầm Tùy Thâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Nhất lộ - Trầm Giang Nhất
Ficção GeralTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.