Vì sao hắn luôn ngoảnh mặt làm ngơ với những câu nói của ta.
Bởi vì căn bản hắn không nghe được.
Vì sao ta không thể đáp lại được hắn bất cứ điều gì.
Bởi vì ta đã chết.
Kí ức bắt đầu quay lại. Trường thương ấy đâm vào trong ngực ta, cách tim chỉ có ba thốn. Ta xóc nảy trên ngựa, thiên hôn địa ám, cảnh tượng trước mắt như bị ai đó xé tan thành từng khối nhỏ, ta làm sao cũng không thấy rõ. Tất cả rơi vào bóng tối. Khi người thứ tám tắt thở, máu tươi vẫn động trong cổ họng ta rốt cuộc cũng trào ra khóe miệng, tí tách tí tách lăn xuống. Mùi nồng nặc đến nỗi khiến người ta buồn nôn.
Trong loạn binh, ta trông thấy Diệc Đình. Bốn phía hắn rậm rạp quân địch, vẫn đang thúc ngựa rong ruổi, bức hắn đến bờ vực.
Ta dùng hơi thở cuối cùng chém một kiếm vào người cách hắn gần nhất, tạo cho hắn một đường đột phá vòng vây. Sau đó, ta ngã xuống khỏi lưng ngựa. Rất nhiều người vây quanh. Ánh đao phản quang dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ chói mắt, một chút độ ấm cũng không có, khi đâm vào thân thể tạo ra âm thanh nặng nề, tiếng vang lạnh như băng.
Máu tươi thấm đẫm lồng ngực ta.
Diệc Đình tê tâm liệt phế gào tên ta. Ta đã không nhìn thấy hắn ở đâu nữa, chỉ có thể vươn tay hướng về nơi giọng hắn truyền tới, cảm giác đau nhức truyền đến từ cánh tay. Ta vẫn cố kiên trì, cho đến khi hắn nắm được tay ta.
Sau đó, tất cả đều kết thúc.
Ta vẫn cho rằng, ta còn cơ hội có thể tỉnh lại.
Ta vẫn cho rằng, chúng ta không cần đợi đến kiếp sau.
Diệc Đình. Ta ngơ ngác nhìn nam nhân này, gọi hắn một tiếng. Ta ở ngay trong khoảng hắn đưa tay là có thể chạm đến, nhưng hắn không nghe thấy.
Thần tình hắn đã tán loạn đến mức không ra dạng gì, trong mắt vô thần, hết sức chuyên chú nhìn gương mặt ta. Hắn nhìn một hồi, bắt đầu mỉm cười, nước mắt lại càng chảy nhanh hơn. Hắn nằm trên người ta, trán đụng vào trán ta, dùng đôi môi khô nứt ấy bi thương hôn ta. Lông mi, con mắt, chóp mũi, gương mặt, đôi môi không còn ấm áp.
Khi một nụ hôn chấm dứt, hắn lại cẩn cẩn dực dực thấp giọng gọi tên ta, dùng động tác đầy thương tiếc, xoa xoa tóc ta. Tiếp theo, lại là một nụ hôn cuồng nhiệt mà hoang dại.
Trác Thì, mở mắt ra nhìn ta đi. Hắn như một người đã điên, dùng thanh âm yếu ớt cầu xin ta, nhìn ta một chút... nói với ta một câu...
Ta vẫn nhìn ngươi, vẫn luôn nói với ngươi. Ta si ngốc trả lời, đưa tay chạm vào lưng hắn. Ngón tay xuyên qua thân thể hắn. Không đụng vào được bất cứ gì.
Ta làm nhục ngươi như vậy, sao ngươi còn không tỉnh lại, còn không đánh ta. Hắn nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy kịch liệt, ác độc bắt lấy tóc ta, như một con dã thú, thô bạo cắn môi ta. Rất nhanh, ta thấy máu hắn tích lại trên gương mặt ta.
Hà Diệc Đình. Ta ghé vào bên tai hắn nói, ta sẽ không đánh ngươi. Ta thích ngươi.
Tại sao ngươi không nghe thấy.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ. Trăng non đỏ thẫm. Từ một nơi rất xa, có tiếng kêu gào âm lãnh hướng gần về nơi này.
Là sói.
Khi những người đó nhặt xác, để tiện sẽ thả sói ra. Vô luận là người đã chết, hay còn sống, lúc tảng sáng cũng chỉ còn lại thi cốt bị cắn không rõ máu thịt. Nghe âm thanh ấy, chúng nó hiển nhiên cũng đã đói.
Diệc Đình chậm rãi đứng dậy. Hắn quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía khe núi vừa phát ra tiếng động.
Trác Thì, đừng lo. Hắn ôn nhu nói với ta. Ta sẽ không để đám súc sinh này đụng đến ngươi, trừ phi bọn nó ăn sạch ta trước.
Khi hắn nói như vậy, đưa tay vào vạt áo, lấy ra một sợi xích giấu rất kĩ. Đó là một đoạn anh thừng. Bên trên còn treo một mộc trụy bằng gỗ hạch đào, kiểu dáng đã cũ, không có huân hương, hoa văn cũng không đẹp.
Hắn đưa nó lên gáy cắt đoạn mái tóc.
Hắn cởi búi tóc của ta ra, sau đó cũng động thủ cắt tóc ta xuống. Khi phủi sạch cát bụi, tóc vẫn ánh màu như nước sơn đen bóng, mềm mại như tơ tằm xuân. Hai bó tóc quấn lấy nhau, nhất định có thể tết thành một sợi kết vô cùng xinh đẹp.
Bất luận sinh, lão, bệnh, tử, kết không đứt, tình không dứt.
Hắn dùng anh thừng đem buộc sợi kết lại. Đó là một nút chết. Mộc trụy bằng gỗ hạc đào khiến ta nghĩ đến ánh dương ở Đồng Trấn năm ấy, bình an yên tĩnh.
Trác Thì. Hắn dùng toàn bộ thân thể ôm lấy ta, mỉm cười bên tai ta. Trước khi ta gặp lại ngươi, không được uống bát thang của Mạnh bà ấy ——-
Ta đương nhiên sẽ không uống.
Thập lý vong xuyên, cửu trong hoàng tuyền.
Tam sinh hữu hạnh, nhất thế tương tùy.
Hà Diệc Đình.
Sợi kết kiếp sau, ngươi có thể để cho ta tết không.
~Hoàn~
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản
Short StoryNhững câu truyện ngắn là những tâm trạng của tôi! Buồn vui của tôi đều thể hiện trong này....