Chương 63: Tiên "lễ" hậu binh.

81 2 0
                                    

Một hồi mắt thấy nguy hiểm đang hết sức căng thẳng bỗng nháy mắt đã tiêu tan không còn dấu tích, hơn nữa thậm chí còn không hỏi thêm một câu về sự có mặt của Không Sắc, cứ như vậy đột ngột rút lui, khiến mọi người đều ngơ ngẩn một hồi mới phản ứng lại.

“Hôm nay thật sự là kỳ lạ! Những người này tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Đại ca, buổi chiều hôm nay chúng ta đã một mực lưu ý như vậy, không thấy trong thôn có gì bất thường mà? Nếu là ban đêm mới đến, chỉ bằng thân thủ những người đó, chúng ta cũng không thể nào không phát giác ra được chút gì..” Dưới ánh đèn dầu tù mù, Phạm Đại vò đầu, cảm giác đầy bụng buồn bực lại thêm nghi hoặc, nhưng cứ nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu được.

Tiểu Ngư ôm Đông Đông ngồi bên trái hắn, đôi mày thanh tú cũng chau lại, La Đản và Không Sắc vất vả lắm mới lại được hồn ngồi bên phải, một người trầm tư, một người vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ còn chưa tan hết, Phạm Thông thì ngồi đối diện Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đặt giữa bàn, cố sức suy nghĩ.

“Ta cũng cảm thấy kỳ quặc, theo lý bọn họ quả thật không thể nào đột nhiên lại xuất hiện được trong thôn. Nhưng khi ấy ta còn trên nóc nhà nhìn thấy rõ ràng, đột nhiên giữa bốn bề đều có đuốc phát sáng, đông tây nam bắc đều có.” Phạm Thông gật đầu phụ họa lời đệ đệ.

Đối với võ học mà nói, hai huynh đệ quả thật có tiền vốn đáng giá tự tin, huống chi từ lúc biết Phạm Đại vô ý nhìn thấy cứ điểm lục lâm, bọn họ đã bắt đầu canh chừng tình hình trong thôn, buối tối lại càng cảnh giác gấp bội để tránh bị đánh lén. Nhưng cũng chính vì như vậy, những người này đột nhiên xuất hiện mới càng có vẻ không thể tin được.

Hai cao thủ bọn họ cũng không biết những kẻ kia đến như thế nào, Tiểu Ngư mới học nghiêm chỉnh trong ba năm lại càng không biết.

Nhất thời, không ai mở miệng, chỉ vì ai cũng không thể nghĩ ra được đáp án.

“Nhị thúc, thúc kể lại rõ ràng xem, từ lúc Không Sắc sư phụ đến đây về sau, thúc làm thế nào phát hiện ra bọn họ?” Một lúc sau, Tiểu Ngư mới nhớ hẳn là nên phân tích từng chi tiết.

“Được rồi.” Phạm Đại nói, “Đầu tiên ta dạo quanh nhà một vòng, sau đó lên ngọn cây quan sát xung quanh một chút, cũng không phát hiện ra ai hết, đang chuẩn bị vào trong thôn nhìn một chút, đột nhiên phát hiện phía sau ruộng hình như có động tĩnh, ta chạy đến đó, phát hiện một bóng người đứng dậy bỏ chạy. Ta còn nghĩ có lẽ đây chính là người theo dõi Không Sắc sư phụ, liền đuổi theo, không ngờ tên kia khinh công không tồi, chạy đến tận đầu núi mới đuổi kịp hắn. Nhưng chưa kịp túm được hắn, trong rừng đột nhiên xuất hiện thêm mấy người vây ta lại, ta cảm thấy bất thường, đang muốn quay về cảnh báo mọi người, những kẻ đó đột nhiên tung ra một đám bụi mù gì đó, ta sợ là thuốc mê hay thuốc độc liền ngưng hô hấp lại, kết quả con mẹ nó, tên nhãi ranh kia không ngờ vừa quấn lấy ta, lại vừa tiếp tục tung bột trong túi ra, càng đáng giận hơn là, vung nửa ngày ra mới phát hiện bọn chúng dùng chỉ là tro rơm, khiến ta tức đến điên lên tẩn cho bọn chúng một trận nên thân rồi mới quay trở về.”

Mọi người lúc này mới để ý đến trên quần áo hắn quả thật dính không ít tro, nhất thời đều cảm thấy dở khóc dở cười, đối phương hiển nhiên là muốn cố ý kéo dài thời gian của hắn, hơn nữa khi không thể bịt kín miệng Phạm Đại, đã dùng tro làm độc phấn quả thực là một cách rất thông minh.

Hảo Nữ 18 [Edit] - Hoa Lạc Trùng LaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ