Chương 5

171 10 0
                                    

"Ây...

Hạ An Nhi suy sụp ngồi ở một góc quảng trường Thiên An Môn hai vai đeo một cái balo lớn, khuôn mặt thanh tú đã lấm tấm mồ hôi.

"Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?"

Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, cô cảm thấy Bắc Kinh thật đáng sợ, có nhiều người dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, vừa rồi còn có một ông bác nhìn cô cả buổi, ánh mắt đó làm cho cô cảm thấy không thoải mái. 

Vừa tốt nghiệp cao trung xong, Hạ An Nhi đã vội vã lên Bắc Kinh, mục đích chính là để tìm Vương Tuấn Khải.

Đã năm năm trôi qua, lúc anh mới lên Bắc Kinh thì còn thường xuyên viết thư cho cô, nhưng chỉ được nửa năm, sau đó không nhận được tin tức gì nữa. Bạn của mama nói anh đã chuyển nhà nên chưa có địa chỉ, tự nhiên mất tích như vậy, cứ như muốn cắt đứt liên hệ với quá khứ.

Dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng cô cũng chỉ có thể chờ đợi anh chủ động liên lạc.

Mỗi năm cứ trôi qua đi, cô từ thất vọng biến thành tuyệt vọng, cho đến khi mấy tháng trước thấy anh xuất hiện trên TV.

Lúc ấy, may mắn vừa lúc TV chiếu chương trình đặc biệt. Một ca sĩ có ngoại hình đặc biệt nhưng lại toát lên vẻ u buồn lạnh lùng, giọng nói trầm khàn ấm áp làm rung động bao trái tim thanh niên thiếu nữ. Đĩa nhạc đầu tay bán được hơn năm trăm nghìn bản, giới nghệ sĩ liền tôn anh lên là ca sĩ kiêm nhạc sĩ có triển vọng.

Nhìn người trên TV, nỗi mong nhớ của Hạ An Nhi như thủy triều trào dâng.

Là anh!

Cho dù là bề ngoài và giọng nói đều khác với thời niên thiếu, nhưng cô chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, hơn nữa cũng chỉ có cô là nhận ra, cô lập tức hạ quyết tâm đến Bắc Kinh tìm anh.

Từ TV, cô biết được, hai giờ chiều nay anh sẽ cắt băng khai trương ở quảng trường Thiên An Môn để mừng sự kiện hoàn thành đĩa nhạc mới. Cô đi một mạch từ ga Bắc Kinh đến đây, còn chưa tìm được nơi tổ chức mà mồ hôi đã ướt đầm đìa.

"Mau! Nhanh lên...Vương Tuấn Khải đang đến kìa..."

Hạ An Nhi nhận ra đang có rất nhiều thanh niên xúc động đang chạy đến kia, cô cũng nhanh chân đứng dậy đuổi theo.

Trời ạ! Sao lại có nhiều người như vậy...Hạ An Nhi đang bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Nhưng sao vẫn chưa thấy anh. Không được. Cô nhất định phải nhìn thấy anh!

Cô vội cầm hành lí, nhanh chóng hướng đó mà đi tới.

"Làm gì vậy?"

"Tránh ra mau"

Hạ An Nhi vất vả mãi mới vượt qua được bức tường người để vươn lên đứng hàng đầu, lại bị người ở đằng sau dùng sức đẩy, cô chật vật ngã trên đất, đám người phía sau lại cười trên nỗi đau của cô.

Vội vàng nhặt hành lí lên, cô vừa ngẩng đầu, cách đó không xa có một người đang chuẩn bị cắt băng khánh thành nhìn chằm chằm vào cô.

"Tiểu Khải" Cô hưng phấn kêu lên.

Anh đang ở trước mặt cô!

"Tiểu Khải, là em! Em là An Nhi đây..."

Cô đứng lên đang muốn chạy về phía trước, lại bị bảo vệ kéo sang một bên. Bị ngăn cách sau bức tường người, mặc cho cô cố gắng hết lần này đến lần khác cũng không sao chen vào được.

Lễ cắt băng chấm dứt, anh cũng đi về hướng cô đang đứng, cô biết cơ hội đã đến, liền liều mạng chạy về phía anh. Vất vả lắm mới đến được chỗ cách anh gần hai bước chân.

"Tiểu Khải, em là An Nhi. Em là An Nhi nè..."

Hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người hâm mộ ai cũng điên cuồng nhào tới muốn được chạm vào thần tượng, nhưng đều bị vệ sĩ bên người anh xô ra không nương tay.

"Tiểu Khải, em là An Nhi mà!" Cô lại kêu to, cứ mỗi lần gần như cầm được cánh tay anh, lại bị đẩy ra. Lúc này, anh quay đầu lại, ánh mắt hờ hững nhìn cô.

Anh ấy không nhận ra mình! Cô thấy thật thất vọng, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cô tiếp tục bám theo đám đông chạy tới chỗ anh, lại bị đẩy ngã, hành lí đổ ra, giày cũng không biết văng đi chỗ nào. 

Cô ngã bệt xuống đất, trông thấy anh đi càng lúc càng xa, cô tuyệt vọng, nước mắt cứ thế tuôn trào. 

Làm sao đây? Anh không nhận ra cô rồi, làm sao đây?

Cô vừa kiểm tra hành lí vừa khóc, lại tìm không thấy giày, cảm giác như bị cả thế giới hắt hủi, không nén nổi cảm xúc, chợt òa khóc lên.

Bỗng nhiên, đôi mắt đang đẫm lệ bị thu hút bởi đôi giày cao gót trước mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn, người phụ nữ đối diện vươn tay ra.

"Nào, đừng khóc nữa..."

Người phụ nữ trông khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thiết tươi cười kéo cô đứng dậy.

"Ai da, em không đi giày à, bị rơi ở đâu rồi?" Người đó nhìn trái nhìn phải, tìm thấy đôi giày của cô cách đó không xa.

"Cảm ơn..." Cô không ngừng lau nước mắt, ngượng ngùng cám ơn người phụ nữ kia. "

"Em tên là Hạ An Nhi?"

"Sao chị biết tên em?" Cô ngây ngốc, kinh ngạc nhìn người kia.

"Chị tên là Đường Hân, có người nhờ chị dẫn em đi gặp cậu ấy, em có đồng ý đi cùng chị không?" Người phụ nữ cảm thấy cô gái này rất thanh lệ, tuy nhìn sơ qua thấy rất bình thường, nhưng lại trong sáng đơn thuần tựa như hoa bách hợp.

...


[EDIT][TFBOYS/Fictional Girl] Yêu Anh Hết Thuốc Chữa!Where stories live. Discover now