Chương 15

164 8 0
                                    

Mặc dù bọn họ đã ân ái vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô không có áp lực tình cảm, thân thể của cô kịch liệt vặn vẹo hùa theo tiết tấu của anh, hai chân vòng qua eo anh, tiếng rên càng lúc càng cao.

Hai người liên tục thở dốc, cứ như khao khát nhau điên cuồng, cứ như đây là lần ân ái cuối cùng trước ngày tận thế, cùng lúc đạt tới cao trào...

"Hô...Hô..."

Cơn sóng tình qua đi, anh nằm trên người cô thở dốc, vật nhỏ đã mềm nhũn vẫn đặt trong cơ thể của cô.

Cô vẫn chưa hồi phục được sau dư vị cao trào ấy, nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, hai má ươn ướt không rõ ràng là nước mắt hay là mồ hôi.

Dáng vẻ của cô lúc này làm khuấy động trái tim anh, anh không ngờ mình lại khó vứt bỏ đến như vậy, thật không nỡ buông tay cô ra.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, mũi cô, môi cô, tựa như là lời chào từ biệt đối với chúng.

Cô không mở mắt, để mặc cho mình sa vào sự dịu dàng lần cuối cùng này, sau đó nước mắt lại trào ra, như muốn anh hôn cô cả đời.

Đi đi! Tình yêu của em! Cô thở dài trong lòng.

"Anh đi đi..." Cô khó khăn lắm mới có thể nói ra được những lời này, cô sợ sự dịu dàng của anh càng khiến cô khó vứt bỏ, mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, từng giọt từng giọt mang theo sự yêu thương của cô rơi xuống.

Cô quả nhiên không hiểu...

Anh nhìn cô mà lòng trào lên cảm giác mất mát.

Là cô đã tự đẩy anh ra, tự cho mình là suy nghĩ vì anh, sự tiêu cực của cô dường như đã giết chết tình cảm bấy lâu nay của hai người. Vì sao cô không giống như trước đây, luôn tích cực chủ động? Chỉ để được ở bên anh...

Hay là cô đã xem tình yêu trở thành thói quen, giờ lại cảm thấy mệt mỏi?

Anh bất đắc dĩ nhìn cô rơi lệ, thật lâu sau mới mở miệng "Cảm ơn em..." Anh cũng không biết cảm ơn cô vì cái gì, có lẽ là cảm ơn cô vì đã làm bạn của anh, cảm ơn cô không oán không hận trả giá vì anh, nhưng chắc chắn không phải là cảm ơn cô vì đã bao dung lùi bước.

Lúc này cô mới mở to mắt ra nhìn anh. Yêu say đắm một thời, cuối cùng cô cũng nhận lại ba chữ từ anh, nhưng lại không phải là ba chữ cô muốn nghe nhất.

Cô hiểu ý anh, anh cảm ơn cô vì đã thành toàn cho anh, cảm ơn cô đã không làm to chuyện, cảm ơn cô đã lấp đầy khoảng trống trong anh trước khi Phương Duẫn Nhi xuất hiện.

Anh nhìn cô hồi lâu, sau đó mới đứng dậy mặc lại quần áo rời đi, không hề quay đầu lại.

Cô cũng xoay lưng về phía anh, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Một tuần sau, cô rời khỏi biệt thự đã sống trong mấy năm qua với anh, chuyển vào căn hộ mà mình đã mua trước đó.

Có lẽ tình cảm không xác định giữa hai người bọn họ khiến cô có cảm giác không an toàn, thế nên trước đây mới mua căn hộ này, không ngờ nhanh như vậy đã có tác dụng.

[EDIT][TFBOYS/Fictional Girl] Yêu Anh Hết Thuốc Chữa!Where stories live. Discover now