VẾT MÁU THỨ HAI (The Second Stain, 1904)

195 2 0
                                    

Tôi đã định bụng dừng công bố các công trạng của Sherlock Holmes ở vụ Trang viên Abbey. Nguyên do chẳng phải là thiếu tư liệu, vì tôi có ghi chép về hàng trăm vụ chưa từng kể tới, cũng không phải vì bạn đọc đã bớt quan tâm đến tính cách khác thường và những phương pháp độc đáo của con người xuất chúng này. Thực ra lí do là ở chỗ Holmes đã tỏ ý không muốn tiếp tục công bố những kinh nghiệm của mình. Khi anh vẫn hành nghề thì những bản ghi chép thành tích ấy còn đôi chút giá trị thực tiễn đối với anh; nhưng vì anh đã dứt khoát rời khỏi London và dốc hết tâm trí vào việc nghiên cứu và nuôi ong ở Sussex Downs nên với anh sự nổi danh lại thành ra đáng ghét, và anh cương quyết yêu cầu tôi tuân thủ nghiêm ngặt theo ý anh trong chuyện này. Chỉ khi tôi trình bày với anh rằng tôi đã hứa công bố vụ án Vết máu thứ hai vào thời điểm chín muồi, và vạch ra cho anh thấy rằng chuỗi chuyện này cần khép lại ở cao trào là vụ án mang tính quốc tế quan trọng nhất mà anh từng được nhờ giải đáp thì mới thỏa đáng, rốt cuộc anh cũng ưng thuận rằng sự kiện này nên chăng cần được trình bày cẩn thận trước công chúng. Nếu chuyện tôi kể có một vài chi tiết chưa rõ thì công chúng nên rộng lòng hiểu cho rằng việc tôi kiệm lời có lí do hết sức chính đáng.

Hồi ấy, vào một năm nọ, hay thậm chí là một thập kỉ nọ, tôi sẽ không nói rõ thời gian, vào một sáng thứ ba của mùa thu, chúng tôi thấy hai vị khách tiếng tăm khắp Âu châu trong nhà trọ xoàng xĩnh của mình ở phố Baker. Một người khắc khổ, mũi cao, mắt diều hâu và có vẻ uy quyền hơn, không ai khác chính là huân tước Bellinger lừng danh, đã hai lần làm thủ tướng Anh quốc. Người kia, da ngăm ngăm, tề chỉnh và trang nhã, còn chưa đến độ trung niên và được phú cho mọi vẻ đẹp ngoại hình và trí tuệ, là ngài Trelawney Hope, vụ trưởng vụ Âu châu, và là chính khách đang thăng tiến nhanh nhất trong nước. Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc trường kỉ la liệt giấy tờ trong phòng chúng tôi, và cứ nhìn diện mạo phờ phạc, âu lo của họ thì dễ thấy là họ đến đây vì một việc quan trọng cấp bách nhất. Hai bàn tay gầy guộc, nổi gân xanh của ngài thủ tướng nắm chặt cán dù bằng ngà, còn gương mặt hốc hác, khổ hạnh, ủ dột hết nhìn Holmes lại nhìn tôi. Ngài vụ trưởng thì căng thẳng giật ria mép và vân vê mấy cái triện móc ở dây đồng hồ quả quýt.

"Khi tôi phát hiện ra mình mất tài liệu lúc 8 giờ sáng nay, tôi lập tức thông báo cho ngài thủ tướng. Chính ngài ấy đề nghị cả hai chúng tôi phải đến tìm ông."

"Các vị đã báo cảnh sát chưa?"

"Chưa, thưa ông", thủ tướng nói bằng cung cách nhanh gọn, dứt khoát mà ông vốn nổi danh. "Chúng tôi chưa làm vậy, mà chúng tôi cũng không thể làm vậy. Báo cảnh sát, về lâu dài có nghĩa là thông báo cho công chúng biết. Đây là điều mà chúng tôi đặc biệt muốn tránh."

"Tại sao vậy, thưa ngài?"

"Vì tài liệu ta đang nói đến có tầm quan trọng lớn lao đến mức nếu công bố nó ắt sẽ dễ dàng - tôi gần như có thể nói là chắc chắn - dẫn đến cảnh hỗn loạn không đúng lúc nhất ở Âu châu. Bảo rằng hòa bình hay chiến tranh tùy thuộc vào việc này cũng không phải là nói quá. Nếu việc thu hồi nó không được giải quyết một cách tối mật thì có thu hồi cũng chẳng để làm gì, vì mục đích mà kẻ lấy nó nhắm đến là để cho ai ai cũng biết nội dung trong đó."

Sherlock Holmes Toàn TậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ