Chương 13 : Chiến tranh

2K 75 3
                                    

"Chết tiệt!!!" Trương Khả Di quăng chiếc điện thoại thẳng xuống nền gạch, bang một tiếng, một vài đường nứt xuất hiện.

"Tiểu thư. . ." Zel đứng bên cạnh, muốn mở lời khuyên nhưng lời đến cổ họng lại nuốt trở về.

"Ở trong xe... bị phá, tôi có thể hiểu, nhưng vì cái gì... ngay cả trong điện thoại của em ấy cũng không dò được?! HẢ???!!!" Quăng luôn tập hồ sơ trên bàn về hướng Zel, cô rống to.

"Xin lỗi. Là tôi vô dụng." Zel trả lời, nhưng bản thân anh cũng không thể hiểu.

Thiết bị định vị thế nào lại bị phá hỏng hết?

Brừm Brừm.

Chiếc di động đang yên vị dưới đất bỗng rung lên, đèn flash nhấp nhá liên tục.

Trương Khả Di nhanh như cắt chạy đi, cầm chiếc điện thoại lên, vì sáng flash, chỉ duy nhất một người.

Quả nhiên,...

"Dan?"

"..."

"Em đang ở chổ quái nào thế?"

"..."

"Đợi tôi!"

Trương Khả Di cúp điện thoại cầm lấy chìa khóa trên bàn, đi ra cửa.

===

Dan đứng trước cổng bệnh viện, trên tay cầm hồ sơ bệnh án.

Còn Diệp Thanh, cô đang đứng ở trong bệnh viện nhìn từ cửa kính xuống, môi nở nụ cười khó đoán.

Dan nhìn đồng hồ, đã 10 phút rồi.

Vừa lúc đó một chiếc Lamborghini Veneno đen xuất hiện trước em.

Từ trên bước xuống, là Trương Khả Di.

Dan cười, tay cất điện thoại.

"Chị đến..."

Môi cô dán lên môi em, tay vòng qua cổ Dan, kéo khoảng cách cả hai càng xiết lại.

Càng hôn càng hăng, Trương Khả Di cậy hàm răng trắng nhỏ của em ra, chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào bắt lấy bạn tình của nó, đùa giỡn.

"Um... ha..." Dan cảm thấy mình sắp cạn kiệt không khí mất rồi, em dùng lực vừa đủ đẩy cô ra.

Một sợi chỉ bạc trong suốt nối liền môi của cả hai, chất lỏng trong suốt vẫn còn dính trên mép môi cả hai.

Dan đưa tay định lau đi, thì Trương Khả Di lần nữa bắt lấy mặt em, hôn xuống.

"Lên xe." Sau khi hôn xong lần thứ n Trương Khả Di buông Dan ra, quăng ra hai từ sau đó hướng ghế phụ lái mở ra.

Dan ngồi vào xe, dùng khăn giấy lau đi chất lỏng xung quanh miệng, Trương Khả Di ngồi vào xe cũng hành động tương tự, nhưng cả hai người, không ai lau ngay môi mình cả, chỉ xung quanh mép môi.

"Đưa." Vì từ bệnh viện về đến biệt thự là một con đường thẳng, Trương Khả Di bật chế độ tự lái, tay hướng qua phía Dan.

Dan nhìn tay cô, sau đó đặt tay mình lên.

Trương Khả Di liền phì cười, đây là nụ cười đầu tiên từ lúc ở bệnh viện, thay thế khuôn mặt băng lãnh lúc nãy.

[BHTT] [Tự viết]Sủng VậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ