Quân tẩu tùy quân càng ngày càng nhiều, vì vậy trẻ nhỏ trong viện cũng càng ngày càng nhiều, lớn nhất là mười tuổi, nhỏ thì còn quấn tã, mỗi ngày cũng đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ, ở tầng trên tầng dưới, thật sự cực kỳ náo nhiệt. Được cái chất lượng phòng ở cũng tốt, cách âm cũng tốt, chỉ cần đem cửa sổ đều đóng lại, Chu Lăng có thể được thanh tĩnh. Bất quá dù sao cũng làm mẹ, thời điểm bé Phúc Binh đi chơi, cô đều muốn ở cùng bên cạnh chiếu cố, làm sao có thể yên tâm để cho một mình bé đi ra ngoài. Tuy rằng trong đây là đại viện không có vấn đề gì, nhưng vạn nhất bị đụng trạm thì sao.
Có bạn chơi, bé Phúc Binh dần dần hoạt bát hẳn lên, trước kia chỉ có mỗi một mình ngồi chơi, bây giờ thì cả ngày chạy tới chạy lui, nghe nói trời mưa không thể đi ra ngoài chơi, bộ dáng liền muốn khóc, Chu Lăng bây giờ hoạt động cũng nhiều, sắc mặt từ từ hồng nhuận. Ngô Ngôn mừng rỡ, nói thẳng nhận nuôi con trai thật là tốt, miễn cho anh phải suy nghĩ như thế nào làm cho cô rời xa máy tính, cô ngồi máy tính nhiều hơn là vận động, làm cho Chu Lăng hướng anh mắt trợn trắng.
Ngô Ngôn cùng Chu Lăng kết hôn được hơn nửa năm, vốn chính là thế giới hai người, thời điểm tối mật, ai biết được nhận nuôi bé Phúc Binh, lập tức biến thành người thứ ba, thời điểm lúc hai người muốn thân thiết, lại phát giác cực kỳ không tiện.
Ban ngày hai người muốn thân thiết ôm một cái, bên cạnh lại có đôi mắt tò mò nhìn bọn họ, chỉ làm cho lòng người sinh ra ác cảm có tiểu hài tử phá hư, làm sao còn có thể tiếp tục? Đến buổi tối, Ngô Ngôn là người có dục vọng mạnh mẽ, Chu Lăng lại tâm tư rối loạn, khả năng chỉ cần có điểm ý tưởng gì, nhìn đến cái giường nhỏ bên cạnh, tâm tình cũng không ra, càng không cần phải nói bây giờ không giống như lúc trước là muốn đến đâu là liền làm đến đấy.
Ngô Ngôn lại là buồn bực, lại là bất đắc dĩ, cuối cùng cũng dỗ thằng bé kia ngủ say, một tay ôm lấy Chu Lăng đi đến phòng tắm, mở vòi phun ra, thế này mới yên tâm thống khoái ăn một hồi. Thắt lưng xương sống đôi chân của Chu Lăng đều bủn rủn tựa trên bức tường, đẩy Ngô Ngôn ra vô lực nói: "Em không yên tâm bé Phúc Binh, chỉ sợ con tỉnh không thấy chúng ta sẽ khóc, anh đi ra trước xem con đi. "
Ngô Ngôn chỉ chỉ phe phẩy đầu đi, một bên nói: "Có con một cái là liền quên chồng, tương lai em lại sinh con nữa, như vậy địa vị của anh càng ngày càng thấp. "
Chu Lăng liếc trắng mắt: "Yên tâm, hắc tử còn xếp hạng sau anh. "
"... " Nếu địa vị của anh ngay cả chó cũng không bằng, không may để mọi người biết được, kia anh có thể còn mặt mũi nào ở trong bộ đội đặc chủng. "
Trong khoảng thời gian này Ngô Ngôn bận bịu lo tang sự cho Tiểu Trần, hai lão bệnh nhân cùng tang sự, và việc nhận nuôi bé Phúc Binh. Hiên tại hết thảy đều làm song, anh liền nghĩ đến lá thư của em họ gửi đến. Lá thư này là được nhận được từ tháng tư, không biết bây giờ em họ và bạn gái thế nào, anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là liên lạc một chút xem, không thể nói thế nào, em họ đối với anh vẫn tốt lắm.
Chu Lăng không phản đối anh liên lạc với em họ, chỉ nói nếu nhắc tới vay tiền, nhất định phải hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mặt khác là muốn còn mượn không, mượn bao nhiêu phải hỏi rõ ràng. Có đôi khi tình cảm họ hàng rạn nứt cũng vì tiền mà ra, cũng rất dễ dàng từ yêu đến hận, đến lúc đó chẳng những mất tiền, mà tình cảm cũng chẳng còn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông xã là bộ đội đặc chủng
Lãng mạnNguồn : truyenfull Là câu chuyện tình giữa hai người được mai mối, có hẹn ước và bị ép hôn. Nữ chính Chu Lăng suốt ngày bị mẹ than phiền về việc không đồng ý đi xem mặt. Được giới thiệu cho một người là quân nhân, cô quyết định kết hôn chỉ vì quân...