Vũ Nguyệt Minh trong góc tối dựa vào một lỗ nhỏ mà nhìn ra bên ngoài, nhìn được một khoảng rất hẹp, là một tiểu hài tử cùng ánh mắt nghĩa mẫu rất yêu thương, đứa nhỏ vui vẻ tiến đến gần chỗ nơi bọn họ trốn mà nhịp tim của nàng nhảy lên liên hồi một cảm giác kỳ lạ, niệm trong tâm phải cảnh giác nhất định phải cảnh giác
Cánh cửa mở ra ba người đứng sát vào cánh cửa mà nín thở, tiểu hài tử kia thở mạnh lên tiếng đầy bất mãn, "Không có, rõ ràng lúc nãy cảm nhận được mà"
Nghĩa mẫu cười tươi như hoa nhưng trong đó đầy dao găm, "Tiểu Quân ta đã nói gì nhỉ!"
Tiểu Quân lo sợ không dám quay người lại, "Nhưng con lo cho người, từ khi người nhận cái trên Y Tử kia ngày nào người cũng thấy ác mộng ngày nào cũng đứng ngồi không yên, còn thấy cả tương lại cả đại lục thế nào, hắn rốt cuộc là ai mà lại khiến người phiền muộn nhiều như vậy"
"Tiểu Quân lại đây!", giọng nghĩa mẫu nhẹ nhàng trở lại đầy ưu ái
Tiểu hài ấy từ từ quay lại dò xét rồi mới đi đến khuôn mặt không vui, nghĩa mẫu đưa tay vào trong người lấy ra một viên ngọc sáng mà dặn dò, "Đây là toàn bộ nguyên thần lực của ta, nay ta giao lại cho tiểu Quân mệnh ta định, kiếp nạn này thật khó trách nhưng trước khi đi ta muốn giao lại mọi thứ cho tiểu Quân"
"Nhưng mà ..."
"Đừng có mà suốt ngày càu nhàu như ông cụ non như vậy, cái mạng nhỏ của ta và con đều do Tử nhi cứu được, năm đó không phải do con đi chọc ghẹo nữ nhi nhà người ta thì ta đã không khốn đốn như vậy"
"Ai biểu nhóc đó nói xấu người, con đây chỉ thay trời hành đạo, lấy lại công bằng mà thôi"
"Ngươi nha, hở chút là đánh hở chút là động tay động chân, còn không mau trở về không có lệnh của ta nhất quyết không được bước ra khỏi phòng, Tiểu Quân à con còn quá yếu muốn sống ở đại lục này nhất quyết phải đợi người mà chúng ta đợi, lúc đó phải nghe lời người đó"
"Lại là tên Y Tử nữa chứ gì?"
"Không còn Lam Y Tử nữa, người này mạnh hơn, và cũng sẽ giết nhiều người hơn, người này sẽ cứu lấy đại lục này khỏi bóng đêm thống trị ngàn vạn năm đến giờ"
Lời nghĩa mẫu đánh thẳng vào tâm Vũ Nguyệt Minh cùng Bạch Ngân Liên, Thanh Long Tuyết hôn mê nên không hay biết nhưng việc cả ba không chấp nhận sự thật Lam Y Tử đã chết đã khiến họ bước chân ra khỏi chỗ ẩn nấp, Vũ Nguyệt Minh khuôn mặt đầy lệ nhìn nghĩa mẫu
"Nghĩa mẫu, Tử ca chưa chết đúng không?"
Tiểu Quân hoá thành đúng một hồ ly trắng tuy còn nhỏ nhưng đã cao hơn đầu của ba thiếu nữ to lớn vô cùng, dơ ra hàm răng trắng nhọn hoắt cùng móng vuốt sắc hăm dọa, lớp lông trắng dựng lên tư thế sẵn sàng chiến đấu, mà gầm lên hất tung tất cả, thế nhưng một bàn tay bóp miệng Tiểu Quân lại, "Tiểu tử ngươi thoát khỏi một mạng nay lại láo như vậy sao với chủ nhân của bản nương sao!"
Nghĩa mẫu cảm nhận được đấy là ai rất nhanh xuất hiện ôm Tiểu Quân về, "Hoả hồ"
"À tỷ tỷ lâu ngày không gặp, lần trước tiểu Quân của tỷ chọc tiểu Linh đệ tử của muội, tỷ nghĩ mình nên có một lời giải thích tại sao lúc đó tỷ lại để mặc muội bị phong ấn"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Xuyên không] Nguyện Không Làm THẦN
ContoCHÚ Ý: đây hoàn toàn là chuyện tình cảm giữa nữ và nữ, Bách nhân nhớ ủng hộ nhé. Một thế giới NGUYÊN THẦN GIỚI song song tồn tại thần lực và nguyên lực. Thần lực bẩm sinh có được, Nguyên lực mãi dũa mà thành. Thần lực cũng có thể có từ kế ước với Yê...