Chap 9: Người dơi không mang cánh

1K 100 1
                                    

Eunha nhâm nhi tách cà phê nóng hổi đang cầm trên tay, từ sân thượng nơi cô đang đứng, cô có thể thấy hầu như toàn cảnh thành phố. Xa một chút, Eunha thấy gia đình hạnh phúc nọ đang cười nói cùng nhau. Xa thêm chút nữa, Eunha thấy một chú hề đang làm xiếc bên vỉa hè mua vui cho bọn trẻ con gần đó. Lại xa một chút, Eunha trông thấy một nhóm bạn thân đang khoác vai nhau nói chuyện rôm rả. Eunha mỉm cười, cúi mặt nhìn tách cà phê trên tay, cô ngắm làn khói trắng mờ ảo chầm chậm bay hơi vào không trung, gió thổi rất mạnh nhưng khói vẫn bay lên không ngớt. Cô lắc nhẹ tách cà phê, như thể cảm kích sự kiên cường bất khuất của khói. Đêm nay chắc lại là một đêm dài đằng đẵng như bao lần, cô thở dài bước vào phòng rồi đột nhiên ho lên vài tiếng. Có lẽ cô bị cảm lạnh rồi, một người thích hóng gió như cô, mà cơ thể lại dễ bị cảm lạnh, tạo hoá đúng là trêu ngươi.

Eunha rướn người đến hộc tủ cạnh giường, chưa kịp mở ngăn kéo thì nghe có tiếng gõ cửa. Điều khiến cô thắc mắc là tiếng gõ này không đến từ cửa chính, mà lại đến từ chiếc cửa thông ra ban công. Suy nghĩ đó cũng chẳng khiến cô mất thời gian, vì cô đã biết chính xác là người nào. Eunha đứng phắt dậy, cô hậm hực bước ra mở cửa. Cửa vừa mở thì cái con người chết tiệt không biết nghe lời từ đâu nhảy đến trước mặt cô.

- Đệ nhất quyến rũ Kim Sojung đã hạ phàm xuống gặp em rồi đây!

Eunha nghiêm mặt, cửa vừa kéo ra cô lại hối hận.

- Ấy! Khoan khoan! Sao...lại...đóng?

Kim Sojung chị dùng cả hai tay để ngăn cô kéo cửa lại. Cô tức mình xoay người bỏ vào trong, chị căn bản là chẳng bao giờ để tâm đến lời cô nói, vẫn chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ nhảy từ tầng 63 xuống tầng 52 của cô.

- Ahh...Đau vai quá! Sao em mạnh tay thế?!

Eunha cô ném thật mạnh một chiếc gối về phía Kim Sojung vừa mới lên tiếng, nhưng chị giống như đã quá quen thuộc với hành động này của cô rồi nên đã kịp chụp lấy. Cô nghiến răng nghiến lợi hướng về phía chị mà quát

- Tại sao chị lúc nào cũng như thế?! Chị không bao giờ để tâm đến lời em nói có đúng không? Trong mắt chị em chỉ là một con ngốc thôi đúng không?!

Kim Sojung hết chun mũi rồi làm mặt tội

- Đâu có! Trong mắt chị Eunha là một cô bé đáng yêu, duyên dáng, dịu dàng, dễ thương, thùy mị, đoan trang...

Mỗi khi liệt kê một đức tính tốt đẹp, bác sĩ Kim lại giơ thêm một ngón tay lên không trung. Nhưng trái với bộ dạng cợt nhả của Kim Sojung, Eunha liếc một cái rõ dài, cô tức đến phát khóc. Kim Sojung lúc này mới hớt ha hớt hải chạy đến, chị trèo lên giường, hai tay nâng mặt cô cất giọng quan tâm

- Sao thế? Chị khen mà sao khóc vậy?

- Vì chị không chịu nghe lời em. - cô cứ mặc cho nước mắt tuôn mà đáp.

Kim Sojung chớp chớp mắt

- Chị nghe mà, nghe rất rõ là đằng khác.

Cô đấm thùm thụp vào vai chị

- Không! Chị chẳng bao giờ nghe em...em đã bảo chị không được nhảy từ trên đó xuống nữa. Lỡ...lỡ có chuyện gì chị gánh nổi không? Chị nghĩ chị là siêu anh hùng chắc?! Chị nghĩ chị mình đồng da sắt à?!

SinRin | Liberté - by Matchitow [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ