Phiên ngoại 1

1.6K 91 3
                                    


Phi Trần – Phiên Ngoại 1

Ta cảm thấy hơi lạnh, mọi thứ trên thế gian đều trở nên mơ hồ, duy chỉ có khuôn mặt của nàng lại luôn rất rõ ràng, dường như sau khi đã trải qua một hồi trăng trong nước, chỉ có nàng là thứ chân thật duy nhất mà thôi.

"Uẩn Phong... Uẩn Phong..." Nàng cúi đầu, nước mắt nóng ấm rơi lên mặt ta, nước mắt chỉ thuộc về ta.

"Huynh sẽ không chết đâu, ta cũng sẽ không để cho huynh chết..."

"Huynh chỉ cần hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh dậy... chúng ta sẽ gặp lại nhau, sau đó... sau đó chúng ta có thể làm những việc chúng ta muốn, không có giang hồ, cũng không có Bái Huyết Giáo... Chúng ta sẽ đến Tây Vực xem bão cát... lên đỉnh Tuyết Sơn ngắm mặt trời mọc..."

Nàng vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ, nhưng đối với ta, điều hạnh phúc nhất chính là khi được nằm trong lòng nàng như bây giờ.

Ta nở nụ cười, không biết nàng có nhìn ra sự nuối tiếc trong nụ cười của ta không, chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều khoảnh khắc sâu đậm, nhưng đó không phải tình yêu.

Nếu có thể, ta nguyện không tỉnh lại.

Bởi giờ khắc này, ta có thể tự lừa dối mình rằng người nàng yêu là ta.

Thân thể ta dần chìm vào trong băng quan, nội lực của nàng chậm rãi rót vào, làm ta không cảm thấy hàn ý, chìm vào giấc ngủ sâu.

Thời gian cứ thế từng chút qua đi, một năm... hai năm... hay có lẽ mười năm, hai mươi năm... ta vẫn nhắm chặt mắt, không màng đến thế sự tang thương.

Ta không suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, từ nay trở đi thời gian sẽ ngừng trệ.

Mãi cho đến một ngày nào đó, một ánh lửa thoáng lướt qua mặt ta, rồi ta nghe thấy thanh âm của một đứa nhỏ.

"Vì sao ngươi đã chết... nhưng ta lại cảm thấy ngươi vẫn còn sống?"

Trong thoáng chốc, máu huyết dâng trào, giọng nói nhẹ nhàng kia làm tim ta xao động.

Thật sự đã tĩnh lặng lâu lắm rồi, làm cho tim ta quên cả đập.

"Nhất kiến miểu nhiên trần Thế Ky, lưu quang mạc đãi ỷ Thiên Vân"

Hắn ngâm một câu thơ, thời gian theo tiếng ngâm dài của hắn bỗng quay ngược lại, bên tai ta tựa hồ vang lên tiếng tiêu, còn có khuôn mặt tươi cười của nàng.

Thời gian đóng bụi bỗng chuyển động ngay khi hài tử kia cất tiếng.

Lần đầu tiên ta có ham muốn đấu tranh, muốn mở to mắt để nhìn rõ mặt hắn.

Nhưng kiếm chủng chưa khôi phục như xưa, thậm chí việc mở hai mắt ta cũng không làm được.

Hắn goi ta là "Sư Tổ", trong thanh âm có vẻ bất cần đời, thậm chí ta đã bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của hắn lúc nói, khóe mắt trào phúng, bên môi là nụ cười vô vị.

Khi ánh lửa soi sáng khắp huyệt động giảm dần, ta biết hắn đi rồi, nhưng ta biết, hắn sẽ lại đến. Hay đó chỉ là sự mong đợi của bản thân ta thôi.

[Đam mỹ] Phi TrầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ