Tăng Dĩ Nhu bước vào văn phòng Đội hình sự, liền nhận ngay được ánh mắt đầy thăm dò của Vương Nhân Phủ.
Bọn họ thấy cô cùng Khúc Mịch tan ca, cùng nhau đi làm, cô còn mặc lại bộ đồ ngày hôm qua nên suy nghĩ lung tung?
Trong đội người nhiều chuyện nhất là chị Kha Mẫn, đột nhiên cô cảm thấy mất tập trung. Không được, không được ... Cô phải giữ trạng thái bình thường, không được suy nghĩ nhiều!
Chưa kịp mở cuộc họp, một người đàn ông như một bình bông di động bước vào. Hắn mặc áo sơ mi hoa, quần hoa, chân đi giày da màu đen.
Mở miệng là thấy khó ưa: "Tôi là quản lý của Ngọc nữ Jenny, không phải đã tìm thấy bộ lễ phục bị trộm của chúng tôi rồi chứ?"
"Bộ lễ phục thất lạc đã tìm thất, tuy nhiên chưa được phép lãnh ra. Lần này chúng tôi mời Jenny đến đây là có vụ án mạng cần cô ta phối hợp điều tra, bộ lễ phục này cũng có quan hệ."
"Ai u!!!" Anh ta dậm chân một cái, lắc lắc mông, ngón tay út giơ lên phẩy phẩy, mọi người ở đó đều nổi hết gai ốc: "Cảnh sát các anh thật sự làm lãng phí thời gian quý báu của người ta. Chỉ có một tên trộm, năm sáu ngày cũng không bắt được ... Thật không biết mấy người cả ngày làm cái trò gì nữa!"
Người đàn ông này nghe không hiểu tiếng người? Vương Nhân Phủ nói gằn từng tiếng: "Thưa anh ... Tình hình chi tiết cảnh sát đã thông báo qua điện thoại. Chúng tôi tìm Jenny để điều tra một vụ án mạng, anh vui lòng gọi điện thoại cô ta đến đây!"
"Điều tra? Điều tra cái gì?" Hắn bĩu môi: "Jenny nhà chúng tôi là thanh thuần ngọc nữ, từ sáng đến tối có biết bao nhiều người sắp hàng chờ được gặp mặt, một ngày công việc ngập đầu. Cô ấy đâu rảnh mà đến đây. Hơn nữa, phóng viên bắt gặp cô ấy đến đây thì phải làm thế nào bây giờ? Thanh thuần ngọc nữ làm sao có thể đến đồn cảnh sát? Sẽ mất hình tượng của Jenny nhà chúng tôi ... lúc đó tổn thất không phải chỉ có bộ lễ phục."
"Ngu xuẩn!" Khúc Mịch lạnh lùng mắng một tiếng.
"Ai u! Anh mắng ai ngu vậy?" Hắn chống nạnh, giơ ngón tay chỉ chỉ vào Khúc Mịch: "Tôi sẽ kiện các người tội phỉ báng người khác!"
"Ăn ngay nói thẳng không được coi là sỉ nhục!" Lục Ly bước đến chìa ra mấy tấm hình.
"Ối ối ... Muốn hù chết người ta à!" Hắn liếc một cái, trông thấy những ảnh nội tạng đập ngay vào mắt: "Anh còn dám đe dọa nữa à!"
Khúc Mịch lắc đầu, ném cho anh ta ánh mắt như đang nhìn một con lợn: "Anh đã nghe nói vụ án mới nhất, nội tạng, thi thể mặc 'Lễ phục' trên trang nhất các tờ báo lớn nhỏ chưa hả?"
Hắn cau mày, suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhanh nhẹn rút điện thoại.
"Bảo bối, em mau đến Cục cảnh sát một chuyến! Có cách lên trang nhất!" Cúp điện thoại, lại gọi một số khác.
"Cục cưng! Có tin cho tình yêu đây. Ngọc nữ Jenny nửa tiếng nữa sẽ xuất hiện tại Cục cảnh sát Tỉnh. Tin độc quyền nhé! Tin lớn đó!"
"Hello! Có tin độc quyền ... muốn lấy không?"
"Ôi chu choa .... Lần này có chuyện tốt tặng anh ..."
Anh ta cúp điện thoại, nghiêng đầu, không biết suy nghĩ gì, lại gọi thêm một cuộc: "Tôi hẹn phóng viên hết rồi. Nhớ qua đây, mặc quần áo không cần hàng hiệu, nhưng phải có khí chất. Ok?
Đại tiểu thư của tôi ơi ... Bây giờ không phải là thời điểm nổi nóng. Ai da ... Tin đi ... Chắc chắn lần này sẽ lên trang nhất, nhận được quảng cáo hay không phải coi biểu hiện lần này!
Ừ ... Đảm bảo không như những lần trước trôi qua một cách mờ nhạt. Lần này tôi có kế hoạch hết rồi, sẽ liên tục nằm trên trang nhất!"
Gọi hết một vòng điện thoại, mới thở dài một cái, lên tiếng: "Ai u! Bận chết mất! Làm quản lý dễ lắm sao? Một bên thì phải quan sát sắc mặt của minh tinh, một bên dụ dỗ, còn phải giao tiếp, ngoại giao! Khát quá! Cho ly nước uống coi!" Hắn ngồi phịch xuống ghế, khoát khoát tay, ra vẻ rất cực nhọc.
Kha Mẫn đưa một ly nước đến, hắn cầm lấy ngửa đầu uống cái ực, ngay lập tức nhảy dựng lên.
"Mẹ nó! Nóng chết mất!", Hắn vừa le lưỡi, vừa la lối: "Tôi sẽ kiện mấy người cố ý gây thương tích!"
"Kiện đi! Ra khỏi cổng, phía trái có trạm xe buýt, anh đi qua mười trạm chính là Đồn công an trực thuộc khu vực này", Kha Mẫn nổi nóng: "Đừng quên gọi cho phóng viên, không được lên tiêu đề hot, cũng có mặt trên báo."
"Cô ..." Hắn giận đến đỏ mặt tía tai, không nỡ đi ... Lát nữa phóng viên đến rồi, không diễn kịch sao mà được?
Hắn há mồm ngậm miệng là đòi cáo cái này, kiện cái kia, ngay cả người tốt tính như Kha Mẫn còn không chịu được, khỏi nói những người trong phòng đều cực kỳ tức giận.
Khúc Mịch yêu cầu mọi người tập trung mở cuộc họp ngắn, để một mình hắn ở bên ngoài. Pháp chứng đã đưa đến một phần kết quả, phần còn lại vẫn đang được xét nghiệm.
Mọi người lật tư liệu trong tay, mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình.
"Mọi người ai có ý kiến gì không?" Khúc Mịch quét một vòng.
Lục Ly lên tiếng trước: "Ngày hôm qua chúng tôi đã dùng bức ảnh của Đường Ninh hỏi thăm người qua đường và cửa hàng, đi dọc từ đường Xuân Huy, qua đường trung tâm đến đường Nam Ninh; có ông chủ một cửa tiệm nhận ra nạn nhân. Theo như ông chủ nhớ, lúc đó cô ấy đi vào, dạo một vòng, dò hỏi giá của mấy món đồ trang sức. Nhưng hình như giá hơi cao nên cô không mua, cô ấy xem thêm một chút rồi bỏ đi.
Chúng tôi đã lấy camera của cửa hàng, phát hiện Đường Ninh ở trong đó đúng bảy phút, hoàn toàn khớp với tính toán của chúng ta. Bây giờ có thể xác định được ngày Đường Ninh mất tích có đi con đường đó."
"Em đã đến công ty điện tín điều tra các cuộc gọi của Đường Ninh trong một tháng gần đây, đặc biệt là ngày nạn nhân mất tích. Tuy nhiên, cú điện thoại cuối cùng đó là của bạn cùng phòng, Phương Du; nhắn cô ta tiết học kế tiếp thày giáo sẽ điểm danh, phải nhanh quay về lớp." Vương Nhân Phủ báo cáo tiếp, "Khoảng bảy giờ Phương Du gọi điện thoại lại nhưng đầu dây báo đã tắt máy."
"Cửa sau của cửa hàng quần áo, nơi phát hiện thi thể khá vắng vẻ, tôi không hề phát hiện có ăn mày ở đó theo như lời của nhân viên đã nói." Phía bên Hách Minh không thu hoạch được gì.
"Đến chín giờ tối, sau khi cửa hàng đóng cửa, lại qua đó một chuyến." Khúc Mịch dặn dò.
Đúng ... Nơi này người vô gia cư thường bị xua đuổi. Có một lần tiệm quần áo đã bị trộm báo cảnh sát, mấy người ở đó cũng bị đưa về đồn tra hỏi, bây giờ làm sao dám bén mảng nữa?
Là một cảnh sát lâu năm, lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn thế này, Hách Minh cảm thấy ái ngại.
Có lẽ là do đây là vụ án của người thân Mạnh Triết đã ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng của toàn đội. Hơn nữa vụ án này quá quỷ dị, nghĩ đến thôi cũng thấy lạnh gáy. Hách Minh theo Lục Ly từ ngày đầu làm cảnh sát cho đến nay, dựa vào thực lực leo lên đến vị trí này, qua tay cả trăm vụ án, nhưng một vụ hoang mang như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Nghĩ đến chuyện hung thủ lôi hết nội tạng nạn nhân, trang điểm, mặc một bộ lễ phục đắt tiền, cả người anh ta sởn da gà. Tên hung thủ này biến thái đến mức nào! Hung thủ có mưu tính gì?
"Vương Nhân Phủ! Cậu qua bên trường của nạn nhân, hỏi dò bạn học và giảng viên. Trọng điểm hỏi về các mối quan hệ, bạn bè, đặc biệt có ai liên quan đến nghệ thuật hay không!" Câu nói này của Khúc Mịch khiến mọi người khá ngạc nhiện, hung thủ là một người có liên quan đến nghệ thuật? Sao mà biết vậy?
Khúc Mịch đưa mắt nhìn mọi người, tiếp lời: "Hung thủ nằm trong độ tuổi từ ba mươi đến ba mươi lăm, có trình độ học vấn, có nền tảng học nghệ thuật, có kiến thức về giải phẫu. Sống một mình, có xe, thường hoạt động về đêm, trong nhà thiết kế cách âm rất tốt. Tính cách quái gở, yêu cầu hoàn mỹ, không thể chịu đựng được sự biến chất, ôi thiu. Tâm lý vặn vẹo biến thái, khát vọng có được một tác phẩm chấn động, gây sự chú ý. Tạm thời chỉ có thể suy đoán được chừng này thông tin, còn chờ thêm kết quả của bên phía pháp chứng."
"Theo phân tích của Đội trưởng Khúc, khả năng hung thủ có điều kiện kinh tế khá tốt!" Lục Ly cau mày.
Khúc Mịch gật đầu: "Căn cứ báo cáo khoa pháp chứng đưa đến, phấn và son môi trên gương mặt nạn nhân đều là sản phẩm mới nhất của Dior. Mọi người đến cửa hàng Dior tại các trung tâm thương mại lớn hoặc các cửa hàng chuyên kinh doanh mỹ phẩm điều tra coi có một người đàn ông đặc biệt nào đến đó mua các loại sản phẩm này không.
Mặt khác, sau chín giờ đi tuần quanh con đường trung tâm vài chuyến, đến mấy nơi bán đồ ăn khuya hỏi thử chủ quán xem hôm đó có chuyện gì bất thường không.
Trong dạ dày nạn nhân phát hiện một lượng lớn thuốc an thần, còn có rượu vang và beefsteak, vì vậy không bài trừ hung thủ là người quen. Mau chóng liên lạc với ba mẹ của Đường Ninh lấy khẩu cung, thử coi có ai hả nghi hay không."
"Đội trưởng Khúc!" Lục Ly chần chờ một chút: "Tại sao hung thủ là nam giới, hơn nữa còn ở độ tuổi từ ba mươi đến ba mươi lăm?"
Mọi người gật gật đầu, những điểm khác bọn họ có thể hiểu được, chỉ có phần giới tính và tuổi tác, làm sao có thể đoán ra?
"Bộ lễ phục trên người nạn nhân là thiết kế mới nhất, số lượng có hạn; phong cách trang điểm và mỹ phẩm thịnh hành trong năm nay. Nhất định hung thủ có điều kiện kinh tế, có xe, có cuộc sống độc thân. Trong dạ dày có rượu vang, và thịt bò beefsteak đã nói rõ hung thủ và nạn nhân có quen biết thậm chí có thể đã từng sống chung. Tất cả chỉ ra hung thủ là người thuần thục, có sức hấp dẫn rất lớn với những cô gái tuổi đôi mươi."
Mọi người nghe Khúc Mịch phân tích đều nhất trí tán thành; xác thực mấy cô gái trẻ bây giờ đều mê phim Hàn, mấy năm qua có trào lưu thích mấy dạng đàn ông trầm ổn. Mấy thanh niên bằng tuổi thì coi như ngựa non háu đá, hơn các cô ấy mười tuổi mới gọi là xứng.
Dĩ Như vẫn không nói tiếng nào nhưng tâm phục khẩu phục. Đúng là hung thủ không thể nào làm việc trong lò mổ hay là một bác sĩ pháp y.
"Nạn nhân không có dấu hiệu bị xâm hại", Vương Nhân Phủ vẫn chưa hiểu, đối mặt với một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp như vậy mà không phản ứng, thật sự không bình thường, "Hay là hung thủ bị liệt dương hoặc không có khả năng đàn ông?"
"Không thể! Cậu sẽ đem đồ vật cậu thích nhất, đặt trong phòng khách, nơi các khách mời có thể dễ dàng chiêm ngưỡng mà lại khiến nó bị tỳ vết sao?" Khúc Mịch kiên quyết phản bác.
Vương Nhân Phủ thầm thì: "Không nỡ phá hoại cũng không thể nói rõ hắn không bị bất lực."
"Rảnh thì lo đọc thêm sách đi!" Khúc Mịch đứng dậy đi ra ngoài.
Vẻ mặt Vương Nhân Phủ đầy oan ức: "Thật sự là em không nghĩ ra ... tự dưng lớn tiếng với người ta!"
"Trời ... Nói chuyện mà không biết trước biết sau ..." Lục Ly gõ đầu anh ta một cái: "Đội trưởng Khúc không trả lời vấn đề ngớ ngẩn của cậu, đi đọc thêm sách tâm lý là hiểu liền!"
Dứt lời, Lục Ly cũng đứng dậy đi ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
HorrorTác Giả: Thuần Bảo Bảo Nguồn: wikidich.com Nữ chính là pháp y, nam chính là chuyên gia tâm lý. Nữ chính mặt than, nam chính có suy nghĩ khá khác người, cho nên giữa hai người này cũng không sến súa cho lắm, nhưng cả hai vô cùng yêu thương, bao dung...