Chương 11: Mạc Thám hội

99 3 0
                                    

Mùng bảy tháng Chạp năm Định Xuyên thứ nhất. Chiến trường Nham thành tĩnh lặng trong màn mưa tuyết.

Quân Phù tuyên bố đình chiến cũng là lúc trời đổ tuyết trắng xóa trên mái ngói tường thành. Hậu chiến tranh Nham thành hơn một vạn quân chủ yếu là quân tinh nhuệ trong khi Đại Phù tổn thất nặng nề gấp bội, nhuệ khí sút giảm.

Ta gặp Tô Mộc trên tường thành phía Đông, hắn khoác áo choàng đen đứng lặng im, ánh mắt nhìn xa xăm ra chiến trường phía dưới thành, trên trán là vết sẹo trắng bệch dài khoảng hai tấc mới xuất hiện gần đây.

Còn nhớ hai ngày sau lệnh cố thủ tường thành của Thượng tướng thành Đông thất thủ, quân Phù lớp sau lớp trước tràn vào, quân ta mệt mỏi chống chọi không nổi. Ta phải dẫn quân từ thành Nam đến cứu trợ, lúc đến nơi, thấy hai binh lính khiêng Tô Mộc máu me đầy người ngang qua, lúc đấy hắn còn ngẩng đầu lên nặng nề ghì chặt vai ta, trên trán vết thương bị kiếm chém máu thịt không phân biệt được.

"Nhất định không được để mất thành."

Hắn chinh chiến lâu như vậy mà vẫn thua, vậy thì kẻ miệng còn hôi sữa như ta có thể làm gì, vì sao hắn dám đặt trọng trách nặng nề như vậy lên vai ta. Trong lòng ta bỗng sợ hãi, nếu lỡ ta thất bại thì phải làm sao? Thành Đông sụp đổ, cổng thành bị mở, quân giặc tràn vào, Nham thành bị chiếm sau đó Đại Mạc cũng bị chiếm.

Rồi đột nhiên nhớ đến một người, Tiểu Giảo, nó chỉ mới mười sáu tuổi thậm chí còn chưa đón Lễ Quán, làm sao có thể cứ thế mà kết thúc một cuộc đời được. Cho nên ngày đó ta liều chết mà đánh, một giây cũng không dám ngưng nghỉ, cứ như một cỗ máy chiến đấu luôn tiến tới phía trước, binh đao gì cũng chẳng thể cản nổi. Đến khi trên thành lặng ngắt, xung quanh chỉ còn lại vài người, xác lính dưới đất nhiều đến độ không có chỗ đặt chân, ta mới nhận ra nhiệm vụ nặng nề ấy bản thân đã hoàn thành được rồi. Kỳ thực không có gì là không thể làm được, chỉ là liệu ta có có nổi một người để toàn tâm toàn ý mà bảo vệ hay không thôi.

(Lễ Quán: Thời xưa khi nam đủ hai mươi tuổi sẽ làm lễ trưởng thành hay còn gọi là lễ đội mũ.)

Ta tiến tới đứng cạnh Tô Mộc, cất tiếng chào: "Gọi ta lên đây có gì muốn nói à?"

"Ngươi không lạnh à, sao không khoác thêm áo vào."

Ta đứng cạnh hắn im lặng không trả lời, hướng ánh mắt theo hắn chỉ thấy một màu xám xịt ảm đạm của tro bụi. Từ bao giờ nhỉ, từ bao giờ mà ta không còn cảm thấy bất kỳ một thứ gì nữa, không thấy lạnh, không thấy đau, không thấy mệt, tâm tư cứ như một lớp vỏ bọc rỗng ruột.

"Tiểu Trương sao rồi?"

"Số phận của gián điệp bị phát hiện cũng chỉ có một con đường duy nhất, ngươi cũng biết cần gì phải hỏi."

"Chết... Một chữ quá đơn giản để kết thúc một sinh mạng."

Ngày đó chỉ vì một câu nói thuốc đến từ Dao thành mà thân phận hắn giấu giếm bấy lâu bị bại lộ, ta không tin một gián điệp có thể trốn lâu vậy lại mắc một lỗi bất cẩn không đáng có. Đồng đội đi cùng đều đã chết hết, chỉ còn mỗi một mình hắn có lẽ sớm đã buông bỏ rồi. Rốt cuộc con người vẫn là sinh vật yếu đuối, bức tường cứng rắn bọc bên ngoài cũng chẳng thể địch nổi nỗi cô đơn sinh ra đã tồn tại.

Vạn dặm hoa đào trong mưa hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ