Chương 16: Thật ra Tiểu Giảo vẫn chỉ là một đứa trẻ

114 4 0
                                    

Buổi chiều khi trở về, Tiểu Giảo đang ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, ta không muốn làm phiền đến nó nên một mình đi dạo xung quanh vườn sơn trà gần cung Phượng Hi của Hoàng hậu.

Nghe thái giám bên người Tiểu Giảo nói lại, Tả tướng một mực muốn lập con gái ông ta lên làm Hoàng hậu. Nhưng Thái hậu dù có đứng cùng thuyền với ông ta thì cũng đâu để dòng họ nhà bà ta bị đá khỏi cái ghế mẫu nghi đó dễ dàng thế được. Trâu bò đánh nhau, người đứng giữa như Tiểu Giảo lại càng có lợi chẳng cần phải tốn tâm tư ứng phó, thế cho nên Phượng Hi cung đến giờ vẫn vắng chủ.

Ta đang đứng trên cây cầu nhỏ ngẩn ngơ ngắm cánh hoa sơn trà trắng như tuyết nhưng lại chẳng hề mong manh yếu đuối, chỉ cần một trận mưa rào cũng có thể đâm chồi nảy hoa, gió lớn cũng không thể làm cánh hoa rụng rơi lả tả như hoa đào.

"Hóa ra đây là cô nương khuynh quốc khuynh thành mà Hoàng thượng quyết giấu không cho một ai biết mặt. Bổn cung thấy cũng chỉ là loại nhan sắc bình thường nhan nhản ở thanh lâu mà thôi, hèn gì Hoàng thượng chẳng dám cho ra ngoài, chỉ e là mất mặt người."

Nữ nhân tóc búi Song đao kế còn khoa trương đội cả mũ thất phượng kim ước phát, váy dài quết đất may bằng vải sa nõn tơ tằm thượng hạng. Ta cuối cùng cũng tìm thấy một người cho dù bao nhiêu năm nữa trôi qua vẫn không thay đổi cái tính khoe khoang ấu trĩ, Tư Đồ Quân Dao.

(Song đao kế: một kiểu búi tóc cao của phụ nữ quý tộc thời xưa.)

(Mũ thất phượng kim ước phát: mũ có bảy con phượng dành cho Hoàng quý phi, dành cho Hoàng hậu có đến chín con phượng thường chỉ đội khi có gia tiệc hoặc gặp vua.)

Thái giám đi bên cạnh chưa kịp nói lời nào thì cung nữ của nàng ta đã trợn mắt chống hông quát nạt: "To gan, thấy Hoàng quý phi nương nương mà không quỳ xuống."

Ta nhìn cái dáng muốn tức giận mà phải kìm nén của nàng ta lại càng cảm thấy nực cười. Không phải trước kia chính nàng ta một mực muốn gả cho "Đường lang" đó sao, cuối cùng vẫn không thoát khỏi dã tâm tham vọng của cha nàng ta trở thành phi tử của Tiểu Giảo.

"Nương nương ví ta như phường thanh lâu khác nào gián tiếp bảo Bệ hạ thấp kém, cái này gọi là tội khi tru di tam tộc đấy."

Nàng ta nghe được lời nói dối không ngượng miệng của ta quả nhiên liền tức giận trợn tròn mắt lao đến định tát ta.

Tư Đồ Quân Dao thua ta một tuổi, tức là hơn Tiểu Giảo tận hai tuổi, năm nay đã hơn hai mươi suốt ngày lại chôn chân trong khuê phòng nên tay chân vốn không hề có lực nào được như ta vận động quen thân từ nhỏ, dù cho có bị bệnh vẫn dư sức quật ngã nàng ta. Ngay xưa đã ghét sẵn, cộng thêm gương mặt méo mó vì giận của nàng ta bây giờ, thật chẳng muốn thương hương tiếc ngọc gì cả.

Tuy nhiên vì nghĩ đến Tiểu Giảo, bao năm qua nó có thể chịu đựng bà cô già này mà không phàn nàn một tiếng, ta nào đâu nhỏ mọn thế được cho nên nhẹ nhàng tránh qua một bên. Nhưng khi nàng ta mất đà chuẩn bị ngã sấp mặt xuống, ta rộng lượng đưa tay ra kéo lại, sau này nhớ lại mới cảm thấy hành động nghĩa hiệp của mình lúc đó đúng là quá ngu.

Vạn dặm hoa đào trong mưa hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ