"Vương mama, ta cầu ngài. Không cần xuống tay với Sương Tình, ta chỉ có một muội muội này mà thôi..." Nước mắt Lê Hương lập tức chảy ra.
"Không muốn ta xuống tay với nó thì ngươi nên biết phải làm thế nào rồi chứ? Chỗ Đại tiểu thư có động tĩnh gì, ngươi đều phải bẩm báo với phu nhân!"
"Mama để người khác làm đi, ta không dám. Nếu như Đại tiểu thư biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. Ta chỉ là một nha hoàn a!"
"Người khác? Noãn các của Đại tiểu thư, người khác có thể dễ dàng đi vào được sao? Ngươi lại vừa khéo được thu nhận, ngươi muốn phu nhân phí công sức nữa sao?"
"Vương mama, nô tỳ cầu ngài! Nô tỳ cái gì cũng không hiểu, cũng luôn sợ hãi. Thật sự không được. Nói không chừng lại làm hỏng chuyện còn khiến phu nhân gặp phải tai họa gì nữa!"
"Ta nói lại lần nữa, ngươi làm được thì làm, không làm được cũng phải làm!" Vương mama xáp lại gần, cười lạnh nói: "Qua vài ngày nữa chính là thời điểm mấu chốt, nếu ngươi phá hỏng chuyện của phu nhân. Đừng nói đến muội muội ngươi, ngay cả cha mẹ ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn!"
Lê Hương kinh ngạc nhìn Vương mama lòng dạ sắt đá, nháy mắt sắc mặt càng trở nên trắng bệch...
Lê Hương ở Phúc Thụy viện ngây người suốt sáu năm, trong phủ hiểm ác như thế nào đều hiểu rõ. Đặc biệt là phu nhân, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Minh là một chậu hỏa ám là một cây đao, sớm đã khiến Lê Hương kinh hồn táng đảm. Nay lại bị phái đến bên cạnh Đại tiểu thư, mọi người trong viện đều ngầm đề phòng nàng.
Bản thân Lê Hương đúng là bị phái đến đây làm gian tế, nhưng nói ra cũng kỳ quái, biết rõ là không nên quá thân cận với tiểu thư nhưng nàng vẫn cảm giác được trên người Âu Dương Noãn có một loại mỵ lực khiến người khác động tâm. Đại tiểu thư mỉm cười hay nhíu mày đều ôn nhu. Nha đầu làm sai cũng chỉ nhẹ nhàng trách cứ, làm tốt thì không hề keo kiệt mà hào phóng ban thưởng.
Rõ ràng là Đại tiểu thư cao cao tại thượng, lại luôn không biết mệt mỏi luyện đàn, luyện thư pháp, thậm chí còn tự mình hái hoa, chế son, pha trà. Tính tình dịu dàng như vậy, tác phong làm việc lại quả quyết như nam nhân. Hết thảy đều khiến Lê Hương cảm thấy rung động, thậm chí còn phát hiện ra trong viện này tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ được mà học theo Đại tiểu thư.
Âu Dương Noãn đối với Lê Hương mà nói là tràn ngập thần bí cùng dụ hoặc. Lê Hương biết rõ bản thân là người không được hoan nghênh, vẫn là muốn cởi bỏ bí mật của Đại tiểu thư. Nàng vẫn cảm thấy, cởi bỏ đi lớp mặt nạ, chân tướng bên trong sẽ làm người ta khát khao không tưởng được.
......
Ngày tháng trôi qua thật sự nhanh, chớp mắt đã đến ngày đầy tháng của Âu Dương Hạo. Thời tiết đúng là rất đẹp, cảnh xuân sáng sủa. Thời tiết này cực kỳ thích hợp yến khách.
Lâm thị vốn muốn làm lớn nhưng Lý thị lại không đáp ứng, nói chỉ cần giống như chúc thọ lần trước mở mấy bàn tiệc. Nam nhân ở đằng trước uống rượu, nữ khách ở phía sau ẩm yến.
Nhưng mà lần này không biết vì sao khách đến nhiều hơn rất nhiều so với lần trước. Vốn những người có giao hảo với Âu Dương gia tất nhiên là không nói đến, rất nhiều người đối với vị Âu Dương Đại tiểu thư cùng Dung quận chúa được xưng là song bích cảm thấy tò mò mà đến đây. Còn có không ít quan viên trong triều, không thể nói rõ là quan hệ thân thiết. So với lễ chúc thọ Lý thị lần trước còn náo nhiệt hơn ba phần.
Lâm thị ngồi trước gương đồng, búi tóc cao lên, đội một đại phượng sai cửu vĩ. Trên phượng sai là dây trân châu sặc sỡ lóa mắt, sau đầu gắn một đóa hoa châu báu điểm thúy cùng điệp. Lớp áo khoác ngoài bằng voan mỏng lấy màu đỏ làm chủ đạo, đai lưng làm bằng gấm màu vàng, váy dài bên trong thêu mười hai đóa mẫu đơn, thoáng cái từ một nữ nhân vừa mới sinh con thân hình có chút mập mạp biến hóa thành nữ nhân thướt tha yêu kiều. Bà ta muốn cho mọi người nhìn thấy không khỏi phải kinh ngạc một phen.
Lâm thị cong khóe miệng, nhìn mỹ nhân trong gương liền tự tin nở nụ cười, che dấu đi sự sắc bén trong mắt.
Vương mama đánh giá, cười nói: "Ít nhiều cũng nhờ vào Tiền đại phu, thoạt nhìn phu nhân đã tốt hơn rất nhiều!"
"Phải không?" Lâm thị cười cười, trong con ngươi hiện lên tia lãnh ý, "Ta tất nhiên phải lấy lại tinh thần. Nếu ngay cả ta cũng cứ buồn bã, những người đó không phải càng đắc ý sao?"
"Chuyện hôm nay...." Vương mama nhìn mặt mày tinh xảo của Lâm thị trong gương, có chút do dự nói, "Lão nô thấy nha đầu Lê Hương kia tựa hồ như có chút cử kỳ không biết!"
"Thời điểm xem kịch, ngươi hãy mang nó đến gặp ta!" Ánh mắt Lâm thị nheo lại, lạnh lùng nói.
"Vâng!" Vương mama đáp lời, trên mặt một lần nữa khôi phục ý cười doanh nhiên.
Lúc này, Âu Dương Trì đang ở trong thư phòng tiếp đãi Lại Bộ Thượng Thư Liêu xa vừa đến.
"Chúc mừng, chúc mừng! Chúc mừng Âu Dương huynh lại có thêm một Nhị thiếu gia!" Liêu Xa ngồi trong thư phòng, tươi cười trên mặt mang theo ba phần trêu ghẹo, "Không biết tiểu thiếu gia tên gọi là gì?"
Âu Dương Trì cười nói: "Âu Dương Hạo, là tương lai tốt đẹp!"
Liêu Xa gật đầu nói: "Tên rất hay. Hôm nay nhất định phải ôm lệnh công tử ra cho mọi người cùng nhìn một chút!"
Sắc mặt Âu Dương Trì thoáng tối sầm lại: "Đương nhiên, đương nhiên!"
Ngoài mặt Âu Dương Trì không nói nhưng kỳ thật trong lòng thập phần để ý đến chuyện Thiên sát cô tinh. Lâm thị sợ người khác mưu hại đứa nhỏ này, mỗi ngày đều ôm trên tay, thậm chí còn không cho bất luận kẻ nào bước vào Phúc Thụy viện. Ngay cả người Lão thái thái phái đi cũng không cho vào, hắn cảm thấy có gì đó không đúng...
Liêu Xa nhìn Âu Dương Trì, tươi cười trên mặt có chút kỳ quái: "Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện, ta nghe trong kinh đô một số lời đồn đãi không hay về tiểu công tử a..."
"Lời đồn gì?" Biểu tình trên mặt Âu Dương Trì có chút cứng lại.
Liêu Xa tùy ý cầm lấy cái chặn giấy ngọc bích lên thưởng thức, biểu cảm trên mặt bất tri bất giác dẫn theo sự ngưng trọng: "Ngươi cùng ta làm việc với nhau nhiều năm. Ta cũng không muốn gạt ngươi. Bên ngoài nơi nơi đều truyền lời Huệ An sư thái, nói rằng vị tiểu thiếu gia nhà ngươi là Thiên Sát cô tinh..."
Âu Dương Trì sửng sốt, mồ hôi lạnh trên trán ngưng đọng rồi liền chảy xuống. Hắn ngượng ngùng không nói nên lời, Liêu Xa thấy vậy liền cười nói: "Ta cũng không phải người ngoài cho nên mới nói với ngươi những lời này. Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, những lời đồn đãi này bình thường thì không tính là gì. Nhưng nếu ngươi muốn lên cao hơn nữa, những lời đồn này vô duyên vô cớ cứ truyền đi như vậy, chỉ sợ sẽ tổn hại đến thanh danh của ngươi!"
Mồ hôi lạnh của Âu Dương Trì cơ hồ ướt đẫm lưng, trên mặt cười trừ nói: "Vâng! Ngài nói rất đúng! Ta nên sớm chú ý đến, Huệ An sư thái từng nói qua chờ đứa nhỏ sinh ra sẽ đưa đến chùa tu hành. Như vậy có thể tiêu tai miễn nan, chỉ là phu nhân ta....Ngài cũng biết, nàng xuất thân từ Hầu phủ, tính cách quật cường. Trữ tử không chịu theo, cứ giữ chặt lấy đứa nhỏ bên người. Lúc làm lễ đầy tháng cho đứa nhỏ, gia mẫu nói không cần làm lớn, nàng lại cứ kiên trì làm đại yến...Ta thật sự là không còn cách nào..."
"Âu Dương huynh trong quan trường làm việc rất quyết đoán. Sao với phu nhân thế nhưng lại có thể nói là không còn cách nào?" Liêu Xa nghe vậy thì trên mặt lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.
Một nam nhân ngay cả việc nhà cũng xử lý không tốt, như thế nào có thể có hướng làm quan đây? Âu Dương Trì đương nhiên hiểu được điểm này, chỉ là hắn khó mà nói bản thân là do sợ hãi Lâm Văn Uyên mới có thể từng bước nhượng bộ Lâm thị như vậy.
Liêu Xa cũng không muốn cùng hắn nói những lời vô nghĩa nữa mà trực tiếp nói: "Âu Dương huynh, ta cũng không nói vòng vo với ngươi nữa. Ngươi thử nghĩ xem đây chỉ là lễ đầy tháng của con ngươi, vì sao người đến so với thọ yến Lão thái thái lần trước còn nhiều hơn?"
Âu Dương Trì tất nhiên trong lòng hiểu rõ nhưng lại uyển chuyển cười gượng nói: "Những người đó đa số là nể mặt ngài, biết ngài cũng tham dự. Nói đúng hơn là muốn mượn cơ hội để leo lên. Bằng không chỉ với tên của ta làm sao có thể có nhiều khách như vậy?"
Lời này rõ ràng là đang vuốt đuôi ngựa, Liêu Xa mỉm cười rất hưởng thụ nên liền nói một tin tức quan trọng: "Ngươi cũng biết, ta rất nhanh sẽ được thăng chức!"
Âu Dương Trì nghe vậy thì trong lòng nóng lên, trên mặt lại lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ: "Chúc mừng Liêu huynh! Lần này.....có biết là đi đâu không?"
Liêu Xa nhìn thoáng qua thấy cửa sổ đang đóng chặt mới nhẹ giọng nói: "Nghe ý của Thái vương, phải đi tỉnh trung thư nhâm tả thừa, rất nhanh mệnh sẽ đưa xuống!"
Liêu Xa là người cẩn thận, hiện tại lại nói với Âu Dương Trì như vậy, tất nhiên việc này chắc chắn đã định. Trong lòng Âu Dương Trì lộp bộp một chút, cười nói: "Liêu huynh tài cao, tự nhiên là số làm quan, từng bước thăng chức. Tiểu đệ thật sự bội phục, thật sự hâm mộ!"
Liêu Xa nhìn Âu Dương Trì, trong giọng nói toát ra vài phần trách cứ rất nhỏ: "Sớm đã nói với ngươi bình thường cùng ta qua lại nhiều một chút! Tần vương điện hạ không phải là vật trong ao, ngươi nếu như đặt tâm tư lên ngài ấy tự nhiên đường làm quan sẽ không lận đận như vậy. Ngay cả đứa em vợ bên kia, cũng liền không sánh được..." Liêu Xa nói tới đây, đột nhiên dừng lại.
Lâm Văn Uyên cùng Tần vương đi lại rất gần, Âu Dương Trì đương nhiên không ngốc, sớm đã nghe ra ý tại ngôn ngoại. Chỉ là hắn cũng có nỗi khổ của mình, Trấn quốc Hầu phủ nhìn như là một chỉnh thể, kỳ thật sớm đã chia năm xẻ bảy.
Nữ nhi Đại cữu cữu Lâm Văn Long sắp gả vào phủ Thái tử, Nhị cữu cữu Lâm Văn Uyên lại đi lại gần gũi với Thái vương. Vì thế coi như hai người đứng ở hai trận doanh, đối với Trấn quốc Hầu phủ mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu. Đến cuối cùng ai thắng cũng đều không đến mức sụp đổ, đi một con đường lâu luôn tốt, nhưng đối với Âu Dương Trì hắn lại là một sự lựa chọn khó khăn. Nếu như làm không tốt, liền hoàn toàn mất hết. Nghĩ đến đây hắn liền cười nói: "Ta cũng không còn cách nào khác. Ngài cũng biết, chất nữ kia của ta sắp gả vào phủ Thái tử, đến lúc đó...Ta ở bên trong cũng khó..." Điều tốt nhất bây giờ đối với Âu Dương Trì chính là quan sát nhiều một chút, chờ thời cuộc thật sự định ra rồi nói sau.
Liêu Xa đương nhiên biết chủ ý trong lòng Âu Dương Trì, thầm nghĩ ngươi cứ chờ đến chờ đi. Chờ đến khí thế cục thật sự định rồi, chiếc đùi này còn đến lượt ngươi gặm sao? Liêu Xa cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ta vừa đi, vị trí này liền để trống. Ngươi cũng nên nhanh chóng chuẩn bị một chút, hành động nhanh một chút, đừng để bị người ta cướp mất!"
Trong lòng Âu Dương Trì vui vẻ, trên mặt lại cố ý trầm ngâm nói: "Chỉ sợ là có chút khó khăn. Chiến tích của ta ngài cũng biết..."
Liêu Xa cười nói: "Ngươi đừng làm bộ ngớ ngẩn như vậy để lừa ta. Chuyện này chỉ cần Tần vương điện hạ giúp ngươi cũng xem như thành hơn phân nửa. Để cho tôn phu nhân tìm vị Lâm thượng thư kia trù tính một chút, còn sợ không thành sao?"
Âu Dương Trì sửng sốt, trong đầu trăm ngàn ý niệm lưu chuyển, nói: "Liêu huynh, ta trước nay đều có ngài chỉ dẫn. Nếu thật sự có khả năng này, còn phiền ngài trước mặt điện hạ nói tốt nhiều một chút mới được!"
Liêu Xa lại cố ý không trả lời, ngược lại lại nhắc đến chuyện khác: "Vị Đại tiểu thư nhà ngươi trỗ mã càng xinh đẹp, nghe nói ngay cả nhà Tào quốc trượng cũng đã phái người qua hỏi thăm..."
Trong lòng Âu Dương Trì nhảy dựng lên nói: "Tào gia nếu không phải dựa vào cái danh quốc trượng thì bất quá cũng chỉ là quan lại bình thường. Làm sao so được với nhà Liêu huynh, không nói đến dòng dõi thư hương, con đường làm quan của hiền chất lại bằng phẳng. Mọi người đều nói ngài phúc khí lớn, nữ nhi hay nam tử đều rất xuất sắc, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng a!"
Trong lòng Liêu Xa hưởng thụ, ý cười lại càng sâu hơn: "Ta chỉ nói như vậy, trong lòng ngươi hiểu là tốt rồi!"
Trong mắt Liêu Xa, gốc rễ Âu Dương Trì không tính là gì, không đáng lo lắng mượn sức, nhưng phía sau hắn lại có Trấn quốc Hầu phủ. Trong quan trường mối quan hệ rắc rối khó gỡ, phong thủy thay đổi liên tục, ai cũng không thể nói chính xác được đến cuối cùng là như thế nào. Cho nên Liêu Xa có thể đề điểm Âu Dương Trì trong pham vi thích hợp đương nhiên là có thể, chỉ là không biết Âu Dương Trì có thể làm ra tương ứng hồi nghĩ hay không?
Tại Noãn các
Âu Dương Noãn vừa mới chuẩn bị để ra đón khách, chợt nghe thấy bên ngoài một trận tiếng ồn vang lên. Phương mama đang muốn đi ra ngoài xem liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của Xương Bồ: "Đại tiểu thư, Lão thái thái không được khỏe!"
Người trong phòng nhất thời cả kinh, Âu Dương Noãn nhíu mày. Ngày hôm qua đi thỉnh an Lý thị vẫn còn tốt, sao hôm nay đến lễ đầy tháng của Âu Dương Hạo thì liền sinh bệnh?
Trong phòng nháy mắt đã lặng như tờ, Âu Dương Noãn không tiếng động thở dài.
Phương mama cũng nghi ngờ nói: "Đại tiểu thư, Lão thái thái..."
Âu Dương Noãn nói: "Ta qua đó xem trước!"
Âu Dương Noãn đến Thọ an đường liền thấy Trương mama ánh mắt đỏ bừng, bộ dáng như vừa mới khóc, trong lòng có chút giật mình. Trương mama thấy Âu Dương Noãn đến, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười, ngoài miệng vội vàng nói: "Đại tiểu thư, mau vào xem Lão thái thái đi!"
"Trương mama, hôm qua đến thỉnh an Lão thái thái vẫn còn tốt, như thế nào hôm nay liền đổ bệnh?" Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói nhỏ, trên mặt toàn vẻ lo lắng.
Trương mama nhìn thoáng qua nha đầu mama chung quanh, thở dài một hơi: "Buổi sáng thức dậy Lão thái thái nói có chút buồn bực. Vừa rồi liền kêu đau đầu, còn nói hôm nay là lễ đầy tháng của tiểu thiếu gia, nhất định phải tham dự. Nhưng vừa đi tới cửa liền ngất đi, Vương đại phu đã được mời đến, đang ở trong bắt mạch cho người!"
BẠN ĐANG ĐỌC
( QUYỂN I ) TRÙNG SINH CAO MÔN ĐÍCH NỮ
General Fiction▪Tác giả: Tần Giản ▪Thể loại: ngôn tình cổ đại, trùng sinh ▪Tổng số chương: 417 chương ▪Tình trạng bản gốc: Hoàn thành ▪Văn án: Đám người kia, khiến ngoại tổ mẫu nàng uất ức mà chết, âm mưu giết đệ đệ nàng, đạp lên tình cảm của nàng, ngay cả nàng họ...