Sau khi dùng bữa xong, mọi người cùng nhau tập trung lại căn phòng quen thuộc đó là thư phòng. Không khí trong phòng lúc nào cũng căng thẳng đến ná thở, nhưng giờ nhờ có Kook mà mọi người có vẻ đã bớt lo lắng đi phần nào.
Kook cũng theo chân mọi người vào trong thư phòng, đi dạo quanh 1 vòng rồi quay lại ngồi xuống. Tay ôm 1 cuốn sách dày cộp hơn 200 trang ngồi ở ghế sofa trong phòng đọc nó. Và vừa tròn 15p là Kook đã xử lí xong cuốn sách đó.
Thấy mọi người cứ cặm cụi vào 1 chỗ, Kook cũng chả biết làm gì cho hết ngày liền lôi máy tính của mình ra ngồi hack mấy cái camera ở sân bay xem có hot. SM lần này có góp mặt nên cũng chán vì mãi vẫn không co chút manh mối gì mà trong lòng lại thầm thích Kook nên đứng dậy, tiến lại bắt chuyện làm quen.
Sm: Chào anh, em là Somi em chị Minnie.
K: À.... Chào em. Anh là Jeon Jung Kook cứ gọi là Kook, anh là em trai của anh V!
Sm: Anh đang làm gì thế, em có thể ngồi cùng anh khộng ạ?
K: À.... Em ngồi đi. Anh chỉ đang xem mấy hoạt động ở sân bay nay anh hạ cánh thôi. Em muốn xem chung không?
Sm: Em được xem chung ạ?
Rồi Sm ngồi xuống bên cạnh Kook cùng xem, đến đoạn Kook xem về camera theo dõi đường đi thì bỗng Sm mở to mắt, yêu cầu phóng to cửa kính đằng trước của chiếc xe đó. Và vui thay là chiếc xe đó lại chính là Sana.
Sm: Là Sana, chị Minnie. Chúng ta tìm được rồi!
Nghe Somi nói vậy, mọi người vội vã đứng dậy di chuyển đến chỗ của 2 đứa. Đúng là cô ta rồi, ả ta ngồi ngay bên trên và đằng sau là 2 đứa bị trói nằm ngủ đằng sau.
Mẹ: Đúng là chúng rồi, Kookie phiền con có thể cho mọi người biết chiếc xe này đi về đâu không?
K: Dạ đơn giản thôi ạ!
Và cuối cùng cũng tìm ra, là 1 căn nhà cũ nhỏ ở trong nội thành nhưng lại ít người qua lại. Và nơi đó cũng rất hẻo lánh nữa, cô vội đứng dậy định chạy đi rước chúng nó về. Mọi người vội vã chạy theo ngăn cô lại, do cô hoạt động mạnh quá nên bị động thai và ngất đi dọa mọi người sợ tái xanh mặt
Cô nhanh chóng được mọi người đưa vào nhập viện, cũng may thay là Jn đang ở bệnh viện nên lập tức khám qua cho cô luôn.
V: Minnie không sao chứ ạ?
Jn: Cô ấy không sao cả, chỉ là do ăn uống không đủ chất, nghỉ ngơi không điều độ và làm việc quá sức dẫn đến việc bị động thai thôi chứ không có vấn đề gì cần lo lắng quá
Jn: Chỉ cần lưu ý thêm tới chế độ ăn uống. Ăn các loại thức ăn dễ tiêu hoá, ít dầu mỡ, chú ý đến việc kết hợp giữa rau xanh, hoa quả và tinh bột là được rồi
L: Em cảm ơn, bọn em vào thăm được chưa ạ?
Jn: Được rồi, mọi người vào đi!
Mọi người cúi đầu cảm ơn rồi vội vã vào bên trong với cô, cô cũng đã tỉnh lại và ngồi trên giường nhìn xung quanh. Thấy mọi người vào, cô khẽ nở nụ cười
V: Em ổn hơn chưa, có còn thấy mệt mỏi đâu không?
- Em không sao mà, nghỉ ngơi chút là ổn
BẠN ĐANG ĐỌC
Em là hạnh phúc của anh
RomanceTruyện này em lm couple VMin, đây là lần đầu em viết nên có nhiều chỗ chắc vẫn chưa hay nên m.n bỏ qua và ủng hộ em ạ.( em mới 15t thôi nên viết chưa hay lắm đâu)