Trái đất thật sự là tròn vành vạnh như khuôn mặt anh Huy, và khu nhà của chúng tôi là khu tổ hợp đủ loại thành phần. Càng ngày càng có nhiều người xuất hiện trong cuộc đời nhỏ bé này, mặc dù tên bộ truyện là Trường X Hải. Tôi cảm thấy không công bằng khi phải chia năm xẻ bảy đất đai cho nhiều cặp đến thế.
Ngay cả anh Đức và bạn của anh cũng đến đây. Anh Đức sau lần gặp đầu tiên với chúng tôi trong bộ dạng kẻ đầu thú, bây giờ đã trở thành người giao hàng cho tiệm bánh Hy Vọng, cũng được hai ba hôm rồi. Tôi đoán do anh Trường số con rệp nên không dám chạy xe đạp nữa. Anh Đức rất nhanh nhẹn, tuy không hoạt bát cho lắm nhưng vẫn được lòng nhiều người. Thỉnh thoảng tôi lại thấy anh ngang qua con đường trước cổng, lái rất lụa chứ không như anh chủ tiệm thích vồ ếch. Từ ngày có anh Đức, anh Trường không còn trở thành khách VIP của tiệm sửa xe đạp nhà Dũng Dụng.
Anh Đức có một người bạn tên là Xuân Mạnh, người sỡ hữu khuôn mặt trông hơi khó ở một chút. Hai anh đều là sinh viên năm cuối, hình như cũng đang nợ môn, nhà trọ lại vừa giải thể không có chỗ tá túc. Hôm nọ tôi nghe thằng Hậu bảo hai anh dắt nhau đến thuê nhà trọ vì nghe nói ở đây nhà tốt, giá rẻ. Cuối cùng lại chẳng thấy ngôi nhà trống nào ngoài căn chung cư cao cấp của anh Hải Quế. Nhưng Hải Quế là một con người kì lạ, hai mối lo lớn nhất của anh chắc là chuyện thằng Hậu học dốt và chuyện làm sao để xài hết tiền. Vậy là sau khi bàn qua bàn lại, anh Đức và anh Xuân Mạnh được thuê nhà với chi phí thấp. Hai anh sẽ không ở chung cư mà chia đôi nhà với anh Dũng lớn, ngôi nhà chẳng kém cạnh gì chung cư.
Như thường lệ, tôi ngồi trên gác nhìn xuống đường qua ô cửa sổ. Anh Đức đang lọc cọc chiếc xe đạp trắng, bỗng đằng xa vọng lại tiếng nẹt pô. Trọng Đại cưỡi con xe motor của anh Dũng lớn, bộ dạng trông như tay đua lành nghề. Anh Đức giật mình, chiếc motor thắng gấp trước mặt anh.
"Giao hàng còn xa không?" Trọng Đại hỏi.
"Cũng xa. Ra đến trung tâm..." Anh Đức đáp.
"Vậy à..." Trọng Đại đề pa, "Thế cố gắng nhá, dốc cao đấy, ha ha!"
Dứt lời, cậu trai kéo ga chạy thẳng. Tôi ở trên này không nhìn rõ mặt anh Đức, chỉ thấy anh rũ mắt dắt xe đi. Phải tôi mà là anh, tôi nhét cả cái bánh xe vào mồm thằng Đại.
Tôi còn phát hiện ra, anh Đức có rất nhiều điểm thú vị khác, tỉ dụ như dỗ trẻ em chẳng hạn.
Thằng Hậu vào một ngày nắng đẹp đã chạy khắp khu nhà chúng tôi để gào mồm thông báo:
"Ối giời ơi tôi được làm chú rồi các bác ơi, anh tôi đẻ em bé rồi ối giời....!"
Có lẽ cậu chàng vui quá cho nên không chú ý đến ngôn từ nữa. May cho nó, anh Hải Quế mải quấn quýt bên con, không có thời gian mà quan tâm thằng Hậu đi truyền bá linh tinh. Khoảng độ một tháng sau, chúng tôi bắt đầu gõ cửa nhà anh để thăm em bé.
Nhìn anh Hải Quế hạnh phúc bên gia đình nhỏ, ai cũng cảm thấy ấm lòng. Thằng Hậu cứ nhảy tơn tơn lên đòi bế cô cháu gái, nhưng sau lần cô bé đi vệ sinh trên tay nó, Hậu đã không còn cái thú ấy nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vnf | 2018 | Hy Vọng
FanfictionAnh chủ tiệm bánh mì và cậu sinh viên nghiện bánh mì. ___ Không rõ là shortfic hay longfic, nhưng tớ sẽ yêu thương cái fic này hết mức có thể.