Nhẹ nhàng thở ra, làn khói trắng mỏng manh nhanh chóng tan biến trong không khí.
Jungkook ngửa mặt nhìn trời, bước chân cũng tăng dần tốc độ. Phải nhanh lên, phỏng chừng sắp mưa rồi. Thật là, mùa đông đã lạnh, lại còn có mưa nữa.
Một vài sinh viên nữ đi ngang qua, nhìn thấy cậu, đỏ mặt cúi chào.
- Tiền bối!
Jungkook đáp lại với một nụ cười mỉm, khiến những nữ sinh kia còn muốn xấu hổ hơn, ngượng ngùng rời đi.
Xa xa, có người híp mắt.
- Hmm... Trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
Jungkook rùng mình. Đột nhiên xương sống lạnh toát, cầu mong đừng có chuyện không may.
Dừng lại trước cửa phòng Phó hiệu trưởng, đưa tay, lễ phép gõ hai tiếng.
- Mời vào.
Đẩy cửa, lập tức cảm nhận được không khí ấm áp bên trong.
Người đàn ông trung niên đặt ly coffee xuống bàn, quay đầu lại mỉm cười.
- Chào thầy, em là Jeon Jungkook.
- Chào em, thầy là Phó hiệu trưởng Choi. Mời em ngồi, thầy có chuyện muốn trao đổi.
Hiệu phó Choi, năm mươi mốt tuổi nhưng nhìn chỉ độ tứ tuần, gia cảnh thuộc tầng lớp trung lưu, một người rất hòa ái và dễ gần. Hiệu trưởng không thường xuyên có mặt tại học viện, nên về cơ bản, những công việc quan trọng đều do ông quyết định.
- Em muốn uống gì đó không? Coffee hay trà? Thầy không có sữa tươi, em không phiền chứ?
Jungkook hơi ngạc nhiên. Vẫn biết Hiệu phó Choi nổi tiếng thân thiện, nhưng không nghĩ đến, lại giống như ông bác hàng xóm như thế này. Đột nhiên nhớ đến những người sống cạnh nhà lúc nhỏ, có chút cảm khái.
- Trà là được rồi ạ, cảm ơn thầy rất nhiều.
Hiệu phó Choi cười hiền, đưa qua một tách trà còn đang bốc khói. Jungkook nhận lấy, ngấp một ngụm. Trà nhài Đài Loan? Chậc, cùng đám người kia lăn lộn một thời gian, bây giờ cũng có chút thưởng thức rồi. Kể từ khi đang học năm hai, cho đến bây giờ đã gần kết thúc quá nửa thời gian của năm ba, bằng đấy tháng ngày, ngắn chẳng ngắn mà dài cũng không dài, tuy chẳng thấm vào đâu so với những mối thâm tình trong tiểu thuyết, nhưng cũng đủ cho con người ta biết được, cái gọi là, xúc cảm ngọt ngào của tình yêu.
Khẽ gật đầu, tỏ ý trà rất ngon.
Hiệu phó Choi nhận thấy ý cười không cách nào che giấu trong mắt cậu học trò đối diện, sâu kín mà lắc nhẹ đầu. Giới trẻ bây giờ, thật sự khác với thế hệ bọn họ nhiều lắm.
- Thầy gọi em lên có chuyện gì vậy ạ?
Mất chừng một phút thất thần, Jungkook tỉnh lại, nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Hiệu phó Choi lúc này cũng đã ngồi xuống chiếc ghế bọc da, từ trong ngăn tủ lấy ra một tập hồ sơ.
Jungkook khó hiểu nhìn ông, ánh mắt có chút mờ mịt.
- Em biết đấy, trường chúng ta từ trước đến giờ có mối liên hệ rất mật thiết với hệ thống giáo dục nước ngoài, đặc biệt là trong việc kiểm định và tạo cơ hội cho nhân tài. Rất nhiều học viên từ nơi này đã xuất ngoại để tiếp tục học cao hơn, toàn bộ chi phí đều được hỗ trợ, thậm chí tương lai sau khi hoàn thành chương trình học cũng không phải lo, lựa chọn học tiếp hay tìm công việc đều sẽ do chính bản thân học viên quyết định, thậm chí khả năng được giành giật là rất lớn. Trong đây là kế hoạch chi tiết về việc cử học sinh trao đổi sang Thụy Sĩ, cùng với...
BẠN ĐANG ĐỌC
AllKook | Tiểu thiên thần, em thuộc quyền sở hữu của bọn anh | Hoàn
FanfictionBởi lẽ em quý giá đến nhường ấy, cho nên, đừng thuộc về ai khác, xin em