Đi sứ Nam Trụ quốc là đại biểu là một quốc gia mà không phải một người.Ngoài cửa lớn Vương phủ, một đội ngũ chừng 50 người. Mọi người thị vệ tinh thần sung mãn, thẳng tắp đứng ở ven đường. Trời có chút sáng lên , thậm chí chưa hoàn toàn rút đi bóng tối, nhẹ nhàng một hô hấp, cũng có thể cảm nhận được nhẹ nhàng khoan khoái lạnh lẽo.
Trong tiểu lâu, Syaoran đã ăn mặc chỉnh tề. Mà tiểu nhân nhi trong chăn kia, vẫn ngủ say như cũ, cho dù hắn kêu bốn năm lần, vẫn không nể mặt mà chịu rời giường.
“ Hai ngày trước là ai bảo muốn đi Nam Trụ quốc ? Hiện tại không chịu rời giường ? “ Syaoran chọc chọc nhìn Sakura đang che chăn bông, bên trong không có một tia động tĩnh.
Nếu không phải người ta viết tranh chũ, ta làm sao mà không muốn rời giường ? sakura bực mình, thân thể không nhúc nhích chút nào, không tiếng động oán trách.
Tại thời điểm nào đó, một đứa bé cũng có đặc quyền riêng, tỷ như ….ngủ nướng.
Mười lăm bộ tranh chũ, sakura phải thắp đèn viết đến canh ba mới hoàn thành xong. Mới vừa lên giường ngủ không lâu, đội ngũ đi sứ liền hầu ở bên ngoài vương phhur.
Thấy sakura vẫn là không chịu động thân, Syaoran mặt lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu. Bàn tay chụp tới, đem bé con từ trong chăn kéo ra. Đứa trẻ nhắm hai mắt như cũ, mặc cho Syaoran định đoạt.
Bất đắc dĩ, đường đường là một vương gia không thể làm gì khác hơn là tự mình đi mặc quần áo cho một đứa trẻ. Vì nàng rửa mặt, cột tóc. Syaoran nhìn đứa trẻ khí sắc hồng nhuộm lên không ít, trên đầu vai trúng tên cũng khép lại không còn thấy vết sẹo.
Xong xuôi tất cả, Syaoran ôm đứa bé đi ra khỏi tiểu lâu. Bị giày vò một hồi sakura áp vào lồng ngực Syaoran, buồn ngủ lại một lần nữa đánh tới.
Sau đó cho đến khi rời đi Hoàng Đô, sakura cũng không có ấn tượng. Chỉ nhớ rõ bên tai tiếng ríu ra ríu rít, tựa hồ có rất nhiều dân chúng đưa tiễn.
Một giấc ngủ này, sakura ngủ thẳng tới hoàng hôn mới tỉnh.
Lần này đi xa, không có người ngồi kiệu, tất cả thành viên đi sứ đều cưỡi ngựa mà đi. Sakura bị Syaoran vững vàng cố định ở giữa đôi tay, mới vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy mặt trời đỏ chậm rãi hạ xuống. Những tia nắng đỏ ửng của buổi chiều tà, ấm áp và tốt đẹp.
Toàn bộ hành trình cưỡi ngựa đến Nam Trụ quốc chỉ cần hơn nửa tháng.
Tám ngày sau, đội ngũ tiến ào trong biên gới Nam Trụ.
Ngày thứ mười, đội ngũ đã đến được thành trì đầu tiên trong biên giới Nam Trụ quốc – Dương thành.
Chu Duơng ở trước mặt dò đường ngay đêm đó, đội ngũ tiến vào bên trong Dương thành, Chu Dương đã bao hết phòng của khách sạn tốt nhất.
“Vương gia, Tiểu quận chúa, phòng đã chuẩn bị xong “ Chu Dương cà lơ phất phơ từ cầu thang vịn tay trượt xuống, đứng ở trước mặt Syaoran.
Ăn , mặc, ở, đi, đều là Chu Dương phụ trách xử lý.
Chưởng quỹ cẩn thận đánh giá nhìn một cái, lập tức tầm mắt chuyển qua một bên, không dám nhìn thẳng . Kinh doanh bao nhiêu năm, chưởng quỹ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thân phận bọn họ không tầm thường. Trong khoảng thời gian này, sứ giả từ các quốc gia chạy tới tham gia tân hoàng lên ngôi khánh điển, nhóm lớn nhóm nhỏ loại ǹo cũng có, trong lúc này, hắn cũng tò mò người tới là sứ giả nước nào.
Nhưng mà nhóm nguời lần này đến, so với những người lúc trước càng thêm có phong độ hơn rất nhiều.
Nhìn quanh một vòng Syaoran gật đầu một cái, thật hài lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Bối Là Vương Phi
ChickLitNam Cường ,nữ cường , phúc hắc , hài , xuyên không , kết đẹp,