chạp 47

58 14 2
                                    

Syaoran  ôm lấy sakura tung người nhảy ra khỏi xe ngựa. Chu Phi Chu Dương mỗi tay túm cổ áo của một vị đại thần, lôi họ ra ngoài. 

Vừa ra khỏi, xe ngựa bùm một tiếng, bị đá đụng vào lăn xuống khe suối. 

Những xe ngựa còn nguyên không bị hao tổn gì chỉ còn lại mấy chiếc. không biết từ lúc nào, Toya cũng đã ra khỏi xe ngựa. Võ quan lúc này phát huy tác dụng của mình, vây bên ngoài và đẩy toàn bộ quan văn vào bên trong một chỗ để bảo vệ. 

“Mỗi võ thần mang theo hai quan văn, cưỡi ngựa lao ra khỏi vùng nguy hiểm”.toya  lâm vào nguy hiểm nhưng không loạn, hạ lệnh. 

Rất nhiều người đi theo, nếu xe ngựa của họ không bị lật vào trong khe suối, thì chính họ cũng bị đá đè, những phần còn lại của chân tay bị đè cụt văng khắp nơi, máu tụ lại chảy xuống sườn dốc, nhiễm đỏ một khoảnh dòng suối. 

Quan văn chưa từng thấy trường hợp máu chảy đầm đìa thành dòng như vậy, sợ đến nỗi hai mắt tròn xoe, khủng khiếp tột cùng. 

Thời gian vô cùng gấp gáp, số những con ngựa không bị thương không nhiều lắm. Mỗi vị quan võ tùy tiện kéo hai quan văn, thúc ngựa tránh đá lăn, chạy về hướng xuống núi. 

“Hoàng Thượng, xin ngài nên rời đi trước”. Các vị võ thần đều trăm miệng một lời. 

Đến lúc này các vị đại thần mới hoàn hồn từ trong hoảng sợ, nói phụ họa: “Hoàng Thượng, van cầu ngài nên rời đi trước, mạng chúng lão thần bé nhỏ không đáng kể đâu.” 

Tiên hoàng vừa mới qua đời không lâu, nếu Tân Hoàng lại ra đi tiếp, Nam Trụ quốc nhất định sẽ loạn. Cho dù không có nước khác tiến vào thôn tính Nam Trụ thì cũng sẽ bị nội loạn dẫn đến tổn thất nguyên khí nặng nề.

Đội ngũ đi trước là xe của các đại thần, đội ngũ phía sau là sứ giả các quốc gia. một đống đá lăn xuống cản trở đường đi vừa vặn ngăn Toyavà Syaoran ở hai bên. 

Toya bước lên mấy bước, nhảy lên đứng trên một khối đá vừa lăn xuống, đúng lúc nhìn thấy Syaoran  ôm sakura  đang chạy lên phía trên đầu đội hình. 

Đảo con ngươi một vòng, Toya  nhìn về phía các đại thần Nam Trụ, nói: “Nhanh chóng lên ngựa, toàn bộ người ngựa rút lui.” 

Các vị đại thần nghe câu này liền cả kinh, nhưng bởi vì những hòn đá lăn xuống chất chồng lên nhau cao gần hai trượng (khoảng 6m), bọn họ lại đứng trên mặt đất nên hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình của đoàn người phía sau. 

một vị quan văn khúm núm hỏi: “Hoàng Thượng, còn cứu đội ngũ sứ giả phía sau nữa không?” 

Vấn đề này khiến tất cả các vị đại thần không nề hà tình huống đang nguy hiểm mà lâm vào một trận tranh cãi. 

Sứ giả luôn liên quan mật thiết đến sự hòa thuận giữa hai quốc gia, nếu thấy chết mà không cứu sợ là sẽ đưa đến một phen chỉ trích nặng nề. Sứ giả tử vong ở Nam Trụ... sợ là Nam Trụ khó mà trốn tránh trách nhiệm. 

Mày kiếm Toya dựng lên: “Các ngươi cho là Trẫm không muốn cứu sao? Đá lăn xuống đều là từ đỉnh núi lăn đến đằng sau kia, Trẫm nhìn thoáng qua rồi, chẳng thấy người nào còn sống cả!” 

Bảo Bối Là Vương PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ