Chap 15

8.1K 269 2
                                    

Dinh....dooong...dinh...doong

-Cô: Mới sáng sớm mà ai đã bấm chuông ầm ĩ thế kìa
Vừa mở cửa ra đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tươi cười như nắng mai của nó
-Nó: Cô yêu. Buổi sáng tốt lành
-Cô: Em lại quậy phá gì nữa đây. Mới sáng sớm không cho ai ngủ hết vậy hả?
-Nó: Cô bớt nóng. Hôm nay em tới để cho cô một bất ngờ đây. Cô mau mau lên thay đồ đi, em chờ
-Cô: Em lại quậy phá gì nữa đây nhóc con - cô thật không biết nói gì trước khuôn mặt cười tươi kia, đúng là con người nhiều năng lượng.
-Nó: Cô yên tâm. Hôm nay em rất ngoan
——-
30p sau cô bước xuống cầu thang với một chiếc váy dài tới mắt cá màu vàng nhạt làm cho nó say đắm. Đi cùng chiếc đầm là cái nón cối càng làm cho cô thêm trẻ trung và nữ tính.
-Cô: Nè. Bộ chưa thấy phụ nữ đẹp bao giờ hả?
-Nó: Phụ nữ đẹp thì em thấy nhiều rồi. Nhưng chưa thấy ai đẹp như người em yêu cả
-Cô: Hừ. Em thật dẻo miệng, mà người em yêu là ai thế?- cô giở trò trêu chọc nó
-Nó: Còn ai ngoài cô nữa chứ - nó đỏ mặt nhìn cô, cô thấy vậy cũng chẳng trêu chọc nó làm gì.
-Cô: Mình đi thôi mà nhóc dẫn cô đi đâu đó?
-Nó: Bí mật. Mình đi ăn sáng rồi em sẽ dẫn cô đến đó
-Cô: Hôm nay còn bày đặt bí mật
-Nó: Cô muốn ăn gì?
-Cô: Đi ăn phở đi. Cô thích phở
-Nó: Em sẽ dẫn cô tới quán ruột của em. Đảm bảo cô ăn tô thứ nhất sẽ muốn ăn tô thứ hai
-Cô: Để coi ngon như thế nào mà em quảng cáo quá vậy
-Nó: Em mà quảng cáo thì chỉ có chuẩn - cái mặt đáng ghét của nó lại hất lên trời. Cô thấy khuôn mặt đáng ghét của nó thì đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nó.
-Cô: Bớt bớt lại đi nhóc con

Nó chở cô tới một quán phở khá nhỏ nhưng lại rất đông đúc, người ra người vào tấp nập. Mỗi người ăn xong đều nhanh chóng rời đi để nhường chỗ cho người tiếp theo. Dòng người ra ra vào vào càng làm quán thêm phần náo nhiệt
-Cô: Chỗ này nhỏ mà đông khách ghê
-Nó: Chỗ này nấu phở là ngon số một luôn đó
-Bà chủ: Tới rồi đó hả nhóc? Hôm nay dẫn theo bạn gái nữa ta
-Nó: Hehe. Cô thấy bạn gái con có xinh không?
-Bà chủ: Cô ấy rất xinh. Hai đứa thật xứng đôi. Ngồi đi ta làm tô đặc biệt cho hai đứa
-Nó: Vâng cảm ơn cô
Vừa ngồi vào bàn sắc mặt của cô liền không tốt. Nó thấy vậy sợ cô không khoẻ trong người nên lo lắng hỏi
-Nó: Cô sao vậy? Cô không khoẻ sao?
-Cô: Tôi đã nói với em rằng tôi không muốn công khai quan hệ của chúng ta sao em còn nói như vậy?
-Nó: Em xin lỗi. Em không cố ý, cô đừng giận. Lần sau em sẽ không nói như vậy nữa đâu

Cô không thèm nhìn nó mà khoanh tay nhìn về hướng khác. Bầu không khí đang rơi vào trầm mặt thì bà chủ bưng phở tới
-Bà chủ: Chúc hai đứa ngon miệng
-Nó: Vâng cảm ơn cô - nó cười gượng nhìn bà chủ. Bà chủ thấy không khí hai người có điểm lạ nhưng cũng thức thời mà không nhiều lời.
-Nó: Cô ăn đi coi chừng nguội sẽ không ngon đâu. Em biết em sai rồi, lần sau em sẽ chú ý hơn- đẩy tô phở qua trước mặt cô
Sau khi xử lí xong hai tô phở thì hiện giờ nó và cô đang đứng ở vùng ngoại ô, trước mặt họ là một cánh đồng hoa bồ công anh. Những bông hoa bồ công anh bay phất phơ trong gió tạo cho nơi đây một phong cảnh đẹp thơ mộng và huyền ảo
-Cô: Thật là đẹp quá - cô hào hứng nhìn xung quanh tựa như quên hết chuyện không vui lúc nãy
-Nó: Cô thích không? - nó mỉm cười nhìn cô, nhìn thấy cô vui như vậy nó cảm thấy rất hạnh phúc.
-Cô: Cô rất thích. Sao em biết được nơi này hay vậy?
-Nó: Hehe hôm bửa dù học tính đi tìm chỗ yên tĩnh đi ngủ thì đi lang thang tới nơi này. Từ đó em quyết định nơi này sẽ là trạm dừng chân của em. Cô là người rất quan trọng với em nên em mới chia sẻ cho cô biết trạm dừng chân của em đó.
-Cô: Vinh hạnh ghê. Dám trốn học coi tôi xử lí em như thế nào

Hai người cứ rượt đuổi nhau, người chạy người đuổi giữa cánh đồng bồ công anh, đan xen vào đó là những tiếng cười, tiếng nô đùa. Có lẽ đây sẽ là khoảng thời gian không bao giờ quên đối với hai người.
——-•-•——-
Tại nhà cô
-Nó: Haizzz no quá đi- nó vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình
-Cô: Em uống nước đi. Ăn cho lắm vào - cô đưa tay vuốt vuốt cái bụng đang no căng của nó.
-Nó: Ngon mà
-Cô: Em đúng là heo ham ăn. Ăn cho nhiều mà chả thấy mập ra, em giấu đi đâu hết rồi hả? - bẹo bẹo má nó
-Nó: Em cũng đâu biết đâu- nó nhân tiện chụp lấy bàn tay của cô mà xoa xoa lòng thầm cảm thán thật là mềm
-Cô: Đừng có mà lợi dụng nha nhóc con - cô để yên cho nó ăn đậu hủ của mình nhưng cũng không dễ dàng mà quăng cho nó ánh mắt cảnh cáo bớt lộn xộn.
-Cô: Mà nè trễ rồi đó em không tính về hay sao?
-Nó: Cho em ngủ lại đây đi, em lười về quá - nó nằm trường ra không chịu đi về
-Cô: Không được
-Nó: Đi mà cô. Cô nỡ lòng nào để đêm hôm như thế này mà để tấm thân gầy yếu của em phải đi về một mình sao- vừa nói nó vừa cạ cạ vào người cô làm nũng
-Cô: Haizzz hết cách với em. Đi lên phòng khách ngủ đi
-Nó: Nhưng mà....
-Cô: Không nhưng nhị gì hết- nói xong cô đi lên lầu tắm rửa
Trong đầu nó bắt đầu liên tưởng đến những hình ảnh không đứng đắn, miên mang suy nghĩ, phiêu phiêu du du. Nhưng cuộc sống đâu lường trước điều gì.
-"Cứ tưởng sẽ được ngủ với cô, nhưng không sao thua keo này ta bày keo khác. Thân hình nóng bỏng hãy chờ ta."
——-
Nó nhanh chóng đi lên lầu nhưng không qua phòng khách mà lại nhào vào phòng cô
-Cô: Nè nhóc con, sao còn không mau mau đi ngủ đi
-Nó: Em muốn ngủ với cô cơ
-Cô: Lớn rồi mà còn cần phải ngủ với người khác hả???
-Nó: Em sợ ma. - nó giả vờ trưng ra khuôn mặt cún con mà nhìn cô
-Cô: Thôi được rồi. Em ngủ ở đây đi, cô đi tắm đây
Vừa mới bước ra khỏi nhà tắm cô đã chứng kiến một việc. Nó đang nằm chổng vó úp mặt vào một thứ gì đó cô nhìn không rõ do cả thân người nó đã che mất tầm nhìn của cô. Cô đứng một hồi nhưng không thấy nó đứng dậy mà cứ nằm đó làm cho cô rất tò mò.
-Cô: Bộ nhóc ấy té ngã đến bất tỉnh luôn rồi hay sao ta.
Cô tiến tới thì thấy vật nó úp mặt trên đó thì hét lên
-Cô: EEM... Em...ĐỒ BIẾN THÁI NÀY. Sao em dám úp mặt vào bra của cô chứ- vừa nói cô vừa lấy cái gối đập vào nó
-Nó: Em đâu có cố ý đâu chứ. Tại em té ngã cho nên mới trúng của cô thôi chứ, ai biểu cô vứt đồ lung tung- nó vừa né tránh những cái gối của cô vừa thanh minh cho mình
-Cô: Em còn dám nói hả- cô bỏ cái gối ra mà xách tai nó lên
-Nó: AAAA... Đauuuu... Đau em
-Cô: Hừ
-Nó: Em không cố ý mà, tha cho em đi
Nó nhìn cô định van xin tha thứ nhưng hai trái đào tiên lấp ló sau chiếc áo ngủ do lúc nãy cô vận động quá mức nên chiếc áo ngủ bị trượt xuống tận vai làm lộ ra hai chú thỏ ngọc trắng tinh làm nó không thể nào dời mắt đi được. Rồi bỗng dưng nó cảm thấy một dòng ấm ấm từ mũi đang tràn ra.
-Cô: Nè, nhóc con sao em lại chảy máu mũi thế này- cô vội vàng lấy khăn giấy cầm máu cho nó
-Nó: Em...em không sao- sau câu nói đó thì nó liền ngất đi
-Cô: Nhóc con... Nhóc đừng làm cô sợ - cô sợ sệt lay lay người nó, véo tai một chút thôi mà chẳng lẻ xảy ra án mạng sao.

[BHTT] Cô giáo, học sinh hay thế thân???Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ