Tại bar Big Dog, bầu không khí nơi đây thật sôi động và náo nhiệt, những con người cuồng loạn nhảy múa quên trời đất, những cô gái ăn mặc diêm dúa đang uống éo theo điệu nhạc trên sàn càng làm không khí nơi đây thêm phần nóng bỏng. Mùi thuốc lá, rượu bia, mùi nước hoa hoà quyện vào nhau tạo thành một bầu không khí hỗn tạp và thác loạn. Nơi góc phòng có hai người đang ngồi với nhau, dù họ chỉ ngồi yên uống rượu nhưng cũng không làm mất đi sức hút của họ. Và đó không ai khác chính là nó và cậu, cậu hôm nay mặc một cái quần jeans cùng với một cái áo tay dài màu trắng, mái tóc cam buộc lên đằng sau càng làm cho cậu thêm phần lãng tử và ấm áp. Nó hôm nay cũng chọn cho mình một phong cách thoải mái với chiếc áo tay dài màu trắng cùng với một chiếc quần sáng màu và một đôi sneaker càng làm cho nó thêm phần trẻ trung và năng động.
-Nó: Mày có chuyện gì thì nói ra đi, cứ úp úp mở mở như vậy thật không giống mày chút nào.- nó cầm ly rượu vừa uống vừa hỏi cậu
-Cậu: Tao chỉ muốn hỏi chuyện của cô mày định như thế nào thôi
-Nó: Ý mày là? - nó nhướng mày nhìn đứa bạn thân của mình
-Cậu: Những năm tháng qua, cô đã rất khổ sở và hối hận. Mày không thể tha thứ mà trở về với cô được hay sao?
-Nó: Tao không có ý định tha thứ cho cô. Bởi vì từ trước đến giờ tao chưa bao giờ trách cô cả
-Cậu: Vậy tại sao mày vẫn không chịu trở về bên cô
-Nó: Tao không đủ tự tin, tao không đủ tự tin có thể cho cô một mái ấm hoàn thiện, một mái ấm có đầy đủ cha mẹ và con cái. Vậy nên tao lựa chọn ra đi, lựa chọn sẽ rời xa để cô có thể tìm một người khác, một người nào đó có thể cho cô thứ mà tao không thể.- khuôn mặt nó bắt đầu trầm xuống, lộ rõ sự đau khổ từ bên trong tâm hồn nó.
Nhìn người bạn chí cốt của mình đau khổ vì không thể đến với người mình yêu làm cho cậu cũng phải chạnh lòng.
-Cậu: Mày đừng uống nữa. Thời buổi khoa học hiện đại, hai người vẫn có thể có con mà
-Nó: Điều đó có xác suất rất nhỏ thôi. Tao không muốn để cho cô hy vọng rồi lại khổ đau. Thà đau một lần rồi thôi, còn hơn kéo dài chỉ làm cả hai thêm đau khổ mà thôi.Rầm...-Tiếng động phát ra từ quầy bar làm cho mọi người ngưng mọi hoạt động nhảy nhót, bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng lạ thường. Một giọng nam ồn ồn cất lên.
-Nam lưu manh: Con này, mềm không chịu mà chịu cứng à. Hôm nay ông đây phải cho mày biết tay- một người đàn ông đứng tuổi với vẻ say khước đang níu kéo một cô gái xinh đẹp
-Cô: Buông...nấc...tay ra, ông...nấc... làm cái gì vậy?-cô với bộ dạng say khước đang cố gắng vùng vẫy
-Nam lưu manh: Đi theo anh đi, anh sẽ cho em biết thế nào là khoái lạc- hắn bắt đầu giở giọng lưu manh với cô
-Cô: Bỏ...nấc...ra...nấc...Gia...An..cứu cô
-Nó: Bỏ cô ấy ra- nó đi tới gạt tay tên lưu manh ra, ôm lấy cô đang nghiêng ngã, say không biết gì vào lòng. Mùi rượu từ cơ thể cô làm cho nó bắt đầu nhíu mày
-"Người phụ nữ này, sao lại uống say vậy chứ."
-Nam lưu manh: Mày là thằng nào?Sao dám xen vào chuyện của ông hả?Mày có biết ông là ai không?
-Nó: Tao không quan tâm mày là ai. Nhưng khi đụng tới người phụ nữ của tao thì mày đừng hòng nhìn thấy ánh mắt trời vào sáng mai- nó nhìn hắn bằng ánh mắt sát khí làm cho hắn bỗng chốc rùng mình
Nhưng bây giờ hắn đã say không biết gì cả, nhìn thấy con mồi ngon ngay trước mắt, sắp ăn được nhưng lại để cho nó cướp mất làm cho hắn không cam tâm.
-Nam lưu manh: Mau đưa cô gái đó cho tao. Tao sẽ cho mày một con đường sống
Nó đứng im bất động như chẳng quan tâm đến sự uy hiếp của nam lưu manh vậy.
-Nam lưu manh: Được lắm là do mày không biết nắm bắt cơ hội- nói rồi hắn đập một cái chai thuỷ tinh gần đó mà lao về phía nó.
BỊCH...-Chỉ trong một đòn nó đã hạ gục tên lưu manh một cách dễ dàng. Tên lưu manh nằm bất tỉnh, đúng lúc đó thì quản lí quán bar tới.
-Quản lí: Xin lỗi ông chủ, ông chủ không sao chứ ạ- quản lí nhìn vẻ mặt thâm trầm của nó mà lo sợ
-Nó: Xử lí đi
-Quản lí: Vâng
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Cô giáo, học sinh hay thế thân???
RomanceLà khởi đầu hay kết thúc, là một chuyện tình buồn với kết thúc là đường ai nấy đi hay là một câu chuyện có hậu với một kết thúc viên mãn. Tất cả chỉ có hai chữ đó là Duyên phận