Chap 16

7.7K 277 7
                                    

Một buổi sáng lại đến, hôm nay thời tiết thật là tốt. Bầu không khí trong lành cộng với những tia nắng sớm càng làm cho con người ta có một cảm giác thoải mái. Trên chiếc giường king size đang có một con mèo lười rút vào trong chăn êm ả ngủ. Hôm nay chiếc giường của nó toả ra một mùi hương thật quyến rũ làm cho nó không muốn thức dậy
-Cô: DẬY ĐI CON HEO LƯỜI BIẾNG KIA
-Nó: Em cho chị tiền, chị để cho em ngủ đi- mỗi sáng đều là do chị giúp việc kêu nó dậy nên theo thói quen nó tưởng rằng người kêu nó là chị giúp việc
-Cô: Còn dám nói cho tôi tiền. Em cho nỗi không? MAU MAU DẬY ĐỒ CON HEO LƯỜI BIẾNG- cô xách tai nó mà kéo lên
-Nó: Aaaaa đau đau quá. Cô ơi tha tha cho em
-Cô: Hừ. Lúc nãy còn đòi cho tiền tui nữa mà. Mấy người hay quá ha
-Nó: Em nhầm nhầm thôi mà. Em tưởng là chị giúp việc- nó kéo tay cô xuống nhân tiện nắm luôn tay cô
-Cô: Hôm qua em làm gì mà ngất xỉu thế hả? Có biết là tui lo như thế nào không? - cô lườm nó nhưng vẫn để yên tay cho nó nắm
-Nó: Làm....làm gì có chuyện gì chứ- nó hồi tưởng lại cảnh xuân nó thấy tối qua làm cho mặt nó lại đỏ bừng lên, máu mũi chuẩn bị lại trào ra
-Cô: Không có gì sao mặt em lại đỏ thế kia?- cô tò mò nhìn nó
-Nó: Thôi....thôi em đi vscn đây- nó chạy ào vào phòng tắm để lại cô với dấu chấm hỏi to đùng ngồi đó
-------
Tại nhà hàng của cậu
Mọi người đang tất bật chạy tới chạy lui trong nhà hàng, hôm nay nhà hàng phải tiếp đãi một đoàn khách nên họ rất bận rộn
-Cậu: Làm phiền mày rồi
-Nó: Có gì đâu mà phiền lâu rồi không thư giản gân cốt, chạy bàn cũng vui mà
-Cậu: Không phải hôm nay họ tăng số lượng khách bất chợt thì tao cũng không phiền đến mày
-Nó: Anh em không mà phiền hà gì mau mau chuẩn bị đi khách sắp tới rồi đó
Từng đợt từng đợt khách bước vào, do hôm nay mọi người bận rộn nên nó đảm nhiệm khâu tiếp khách.
-Nó: Hoan nghênh mọi người đã đến. Chúc quý khách ngon miệng- cuối người chào. Mời mọi người lên tầng
Một người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong đoàn lên tiếng: Lát nữa sẽ có một cô gái đến sau. Làm phiền cậu dẫn cô ấy lên dùm tôi
-Nó: Vâng ạ. Mọi người cứ lên trước đi ạ
10p sau thì có một đôi nam nữ tiến vào. Chàng trai thì cao to, khuôn mặt dễ nhìn. Còn cô gái thì muôn phần diễm lệ. Cặp đôi ấy vừa mới bước vào đã gây sự chú ý của mọi người. Hâm mộ có, ganh tỵ cũng có. Và cô gái không ai khác chính là cô, người đàn ông đi bên cạnh cô là Tuấn. Nó nhìn thấy cảnh tượng đó thì rất đau lòng nhưng nó không cho phép mình đi đến để hỏi rõ vì nó không muốn cô mất mặt. Nó bước tới gần hai người
-Nó: Xin chào quý khách. Quý khách đặt bàn chưa ạ?- nó cất giọng nói máy móc lên tiếng
-Tuấn: Chúng tôi đi chung với đám người trên tầng hai
-Nó: Vậy mời đi theo lối này ạ- nó dẫn hai người lên lầu, sau khi hai người vào phòng thì nó lẳng lặng đứng đó nhìn bóng lưng của cô đến khi cánh cửa khép hẳn lại. Tiếng nói bên trong vọng ra làm cho nó thật đau nhói.
-Tiên đồng ngọc nữ đến rồi sao. Mau mau lại đây ngồi, đến trễ là phải bị phạt đó nha
-Tuấn: Do tôi bận quá nên không tới sớm được mong mọi người thông cảm, hôm nay chầu này tôi mời như để chuộc lỗi
-Nữ A: Qaooo, đúng là Tuấn rất hào phóng nha. Hai người tính khi nào cho chúng tôi uống rượu mừng đây?
-Tuấn: Để mọi người chê cười rồi. Sẽ sớm thôi
Nó vừa bước vào để lên thức ăn thì đã nghe được đoạn đối thoại của cô gái và Tuấn. Nó thấy Tuấn nói như vậy cô cũng không hề phản đối vậy điều đó chứng tỏ gì đây. Sự có mặt của nó có phải là dư thừa hay không? Dù trong lòng rất đau nhưng nó không biểu lộ ra ngoài mà vẫn chuyên nghiệp lên món.
Suốt cả quá trình cô đều nhìn nó. Nhưng nó lại không nhìn cô lấy một lần, điều đó làm cho cô cảm thấy khó chịu nhưng lại chẳng biết mình khó chịu vì điều gì.
-Cậu: Mày có chuyện gì vậy? Nãy giờ cứ như người mất hồn
-Nó: Không có gì đâu. Thôi khách sắp tản hết rồi để tao phụ mày dọn dẹp
-Cậu: Thôi không cần đâu. Mày về nghỉ đi, hôm nay cảm ơn mày nhiều
Nó không nói gì mà chỉ vào phòng thay đồ để lấy đồ đi về. Nhìn bóng lưng cô đơn của nó cậu thầm cảm thán.
-Cậu: Mày đã trưởng thành hơn nhiều rồi
———
Tại nhà cô
-Cô: Cảm ơn anh hôm nay đã đưa đón em về
-Tuấn: Không có gì đâu. Mình với nhau mà còn khách sáo như vậy sao. Hãy cho anh một cơ hội nữa được không em? - Tuấn tiến tới cầm lấy tay cô
Hiện giờ trong lòng cô đang rất rối bời, cô chắc rằng trong lòng cô vẫn có Tuấn nhưng tình cảm của cô với nó thì sao? Chỉ là tình cô trò thôi sao?
Tuấn thấy cô im lặng thì cũng không muốn ép cô nữa mà chỉ hôn lên tay cô và ra về. Nhưng cô không biết rằng hình ảnh ấy đã được một người thu hết vào tầm mắt.

[BHTT] Cô giáo, học sinh hay thế thân???Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ