Sáng thứ hai lại bắt đầu, một ngày đầu tuần với biết bao nhiêu cộng việc phải hoàn thành. Dưới cái nắng nói dịu thì không dịu nói gay gắng cũng chẳng phải của thành phố X thì các em học sinh trường quý tộc X đang phải ngồi nghe thầy hiệu trưởng diễn thuyết.
-Nó: Chán quá đi
-Cậu: Tao cũng chán quá đây nè
-Nó: Nói gì mà lắm thế không biết
-Cậu: Hay mình kiếm trò gì chơi đi
-Nó: Trò gì?
Cậu nhìn lên những tà áo dài trắng muốt và nó cũng nhìn theo cậu. Hai người nhìn nhau cười gian xảo rồi bắt tay nhau vào thực hiện kế hoạch.
Sau 45p dài đằng đẳng thì cuối cùng thầy hiệu trưởng đã kết thúc bài diễn văn dài lưa thưa của mình. Mọi người lật đật đứng dậy nhưng một mớ hỗn độn lại diễn ra ở lớp 11A2. Những tà áo dài lúc trước còn phất phơ trong gió thì bây giờ được cột dính chùm vào nhau làm cho chủ nhân những chiếc tà ấy phải khốn đốn. Cô đứng từ trên thây lớp mình hỗn độn như vậy thì liền nhanh chân bước xuống.
-Cô: Các em làm gì vậy hả?
-Phúc: Là Gia An đó cô. Là bạn ấy đã cột những tà áo dài của các bạn đó cô
-Cô: Có thật không Gia An?
-Nó: Dạ... - nó cuối đầu không dám nhìn cô, nó sợ ánh mắt của cô
-Cô: Em lên phòng gặp tôi. Còn các em mau đi lên lớp đi
——-
Tại phòng giáo viên
-Cô: Em còn gì để nói?
-Nó: Em chỉ muốn trêu đùa các bạn một xíu thôi. Em xin lỗi
-Cô: Tôi biết em nghịch ngợm nhưng không ngờ em lại nghịch tới mức này. Tôi thật thất vọng về em
-Nó: Cô...em em xin lỗi mà
-Cô: Em về điNó không nói gì nữa mà bước ra khỏi phòng giáo viên. Cả buổi hôm đó nó không thể tập trung được gì mà nó chỉ nghĩ về cô. Về dáng vẽ cô tức giận, cô nói cô thất vọng về nó.
Cô Dung đi ngang qua thấy nó bị la mắng thì cũng đau lòng nhưng cô Vân là giáo viên chủ nhiệm của lớp, mà nó lại là người có lỗi nên cô cũng không thể bênh nó được. Nên cô đã chờ khi nó đi ra thì vỗ vai nó động viên.
- Cô Dung: Nhóc đừng buồn, cô Vân hơi nghiêm khắc xíu thôi. Cho em nè.Cô đưa viên kẹo màu xanh nước biển cho nó, chỉ một điều nho nhỏ vậy thôi nhưng trong lòng cũng đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.
- Nó: Em cảm ơn - nó cười nhìn cô Dung, có một người bạn như cô đúng là không tệSau một thời gian dài chờ đợi thì cuối cùng những tiết học nhàm chán với nó đã trôi qua, nó lật đật xách balo đi đến trước hành lang đợi cô. Cô nhìn thấy nó nhưng tỏ ý không quan tâm mà lướt qua làm nó rất khổ sở.
-Nó: Cô ơi. Cô có mệt không? Cô ơi nói chuyện với em đi mà
Cô vẫn im lặng không thèm để ý tới nó mặc cho nó năng nỉ hết lời.
-Nó: Cô ơi. Từ nay về sau em sẽ không nghịch ngợm như vậy nữa. Sẽ không để cô thất vọng về em đâu
Cô vẫn giữ trạng thái trầm mặt đối với nó. Nhưng đến khi tới chỗ lấy xe mà nó vẫn đứng đó với khuôn mặt tội nghiệp kia đã làm cô siêu lòng.
-Cô: Được rồi. Tha cho em một lần
-Nó: Cảm ơn cô
-Cô: Sau này phải ngoan nghe chưa
-Nó: Yes sir !!!!!
—————
Tại nhà hàng ABC, nó và cô đang ăn tối thì gặp hai người đang ăn cơm nói chuyện với nhau. Người con trai còn hôn cô gái. Và người con trai đó không ai khác chính là Tuấn. Nó quay sang nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng. Cô chạy đi trong nước mắt, nó cũng lật đật chạy theo cô.
Lại một cơn mưa kéo đến, cơn mưa như là ông trời thương tiếc cho cô. Như muốn rửa trôi nỗi đau trong cô vậy. Cô cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi một vòng tay ấm áp ôm trọn cô vào lòng. Truyền cho cô hơi ấm thì cô mới cảm thấy bớt đau hơn, mới cảm thấy được vẫn có một người luôn bên cạnh mình.
-Nó: Có em ở đây. Em sẽ luôn bên cạnh cô
-Cô: Hức....hức...cô đau lắm. Tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?Nó không nói gì mà chỉ ôm chặt cô hơn như thể muốn tất cả nỗi đau khổ mà cô phải chịu đựng chuyển sang cho nó vậy
Sau một đêm dầm mưa thì kết quả là cô đã ngã bệnh. Nó túc trực bên cô nguyên một đêm, thay khăn, cho cô uống thuốc đều là nó làm cho cô. Nó không giám ngủ một chút nào cả vì nó sợ khi cô sốt cao mà nó thì ngủ mê sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của cô, nghe có vẻ thật ngu ngốc nhưng chẳng ai có thể bình thường khi người ta đang yêu. Qua một đêm được nó chăm sóc thì cuối cùng cô đã hạ sốt.
————
Những tia nắng sớm chiếu rọi qua khung cửa sổ. Báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu
-Cô: Ưm...đầu mình đau quá
-Nó: Cô tỉnh rồi sao - nó dụi dụi mắt nhìn cô
-Cô: Em chăm sóc cô cả đêm sao?
-Nó: Cô sốt cao nên em không thể bỏ mặc cô được. Cô ăn cháo nha, để em xuống nấu cho cô
-Cô: Cảm ơn em.- nhìn bóng lưng nó đi ra ngoài thì cô mới phát hiện nó đã gầy hơn nhiều. Tấm thân vốn dĩ đã không có thịt nay lại càng gầy hơn. Cô phát hiện ra rằng cô rất ít quan tâm tới nó. Dường như nó luôn theo sau cô, chỉ cần cô nhìn lại phía sau là có thể nhìn thấy nó mỉm cười với cô.
Hết suy nghĩ về nó cô lại suy nghĩ về Tuấn. Khi biết Tuấn phản bội mình thì cô dường như không đau khổ như cô tưởng. Cô tưởng mình sẽ đau đớn vật vả như lần chia tay trước nhưng giờ đây cô chỉ cảm giác khó chịu vì Tuấn đã không chịu nói rõ ràng với mình chứ không phải là cảm giác khi một người mình yêu thương đã lừa dối mình nữa. Dường như vị trí của Tuấn trong lòng cô đã dần dần bị phạt nhạt mà thay vào đó là hình ảnh của một người với nụ cười toả nắng luôn mang lại cho cô sự ấm áp.
-Nó: Cô làm gì mà thất thần vậy? Là chuyện tối hôm qua sao? Cô đừng buồn nữa rồi anh ấy sẽ nhận ra không ai tốt bằng cô của em đâu
-Cô: Em biết anh ấy sao?
-Nó: Em biết chứ. Người yêu của người em yêu thì đương nhiên là em phải biết rồi. Em biết là cô rất yêu anh ấy....
Không để nó nói hết mà cô đã ôm chầm lấy nó. Cô nhận ra mình đã tổn thương nó quá nhiều. Tổn thương cái đồ ngốc này thật nhiều. Nhưng nó vẫn ở bên cô, cô phải bù đắp thật tốt cho nó.
-Cô: Cô xin lỗi. Cô xin lỗi, cô sẽ bù đắp cho em
-Nó: Không cần đâu. Chỉ cần cô dành cho em một chút tình cảm là em vui rồi
-Cô: Đồ ngốc
-Nó: Đồ ngốc nhưng có người yêu
####Đêm nay Au bị mất ngủ nên viết hơi xàm. Mong m.n bỏ qua cho ==
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Cô giáo, học sinh hay thế thân???
RomanceLà khởi đầu hay kết thúc, là một chuyện tình buồn với kết thúc là đường ai nấy đi hay là một câu chuyện có hậu với một kết thúc viên mãn. Tất cả chỉ có hai chữ đó là Duyên phận