Gần đến giờ hẹn, Vệ Lai rời khỏi quán bar. Erin men theo hành lang mờ tối đuổi kịp anh: "Vệ à."
Thái độ của cô ấy khác hẳn thường ngày, không vui đùa, không cáu giận, không âu sầu, mặt mày nghiêm túc còn thoáng chút bất đắc dĩ và chán nản, khuyên nhủ: "Anh đâu thể cứ thế này mãi."
Phụ nữ là những người có khiếu thuyết phục bẩm sinh, dùng một gương mặt trẻ trung, nói lời của cụ già trăm tuổi: "Anh chẳng có dự tính gì cho tương lai ư? Thế nào thì cũng nên dành dụm ít tiền, kết hôn với cô gái mình thích, mua một căn nhà lớn rồi sống cuộc sống ổn định. Tôi luôn hi vọng được thấy anh hạnh phúc. Dù sao, anh vẫn là người đàn ông duy nhất tôi yêu trong đời."
Lời Erin hoàn toàn là sự thật. Trong suốt quá trình say nắng Vệ Lai, chợt có một ngày cô ấy bừng tỉnh đại ngộ, phát hiện hóa ra bản thân mình yêu thích phụ nữ —— Không có bước chuyển tiếp, cũng không cần bước đệm, chỉ có thể giải thích bằng lý do: Thức tỉnh quá muộn.
Vệ Lai trầm ngâm giây lát — Nếu muốn dứt khoát kết thúc đề tài nào đó, nhất định phải tỏ vẻ đã chân thành lắng nghe.
Anh trả lời: "Tôi hiểu quan điểm giá trị thông thường đều là cần mẫn, chăm chỉ lao động để hướng tới an ổn vững bền. Có điều, thế giới này rộng lớn vậy, cô cũng phải để cho vài người đi lệch quỹ đạo chứ."
Nói xong thì lùi lại một bước, cúi chào Erin, vừa lịch thiệp vừa tao nhã, sau đó xoay người rời đi.
Không thân không thích, có người dốc lòng suy tính vì mình, vẫn phải nên biết cảm kích.
Anh chẳng có kế hoạch gì, cho tới nay luôn là được đến đâu hay đến đấy, nghìn vàng vung tay trắng xòe lại có [1], vui vẻ dạo bước ngoài vòng quỹ đạo, cũng chẳng muốn quấy nhiễu những nam nam nữ nữ đang nghiêm túc sinh hoạt theo quỹ đạo kia.
***
Ra khỏi khu lầu trọ, đi thẳng một đường, đến cuối rẽ trái, giẫm trên nền gạch lát được phủ lớp ánh sáng vàng óng từ hàng đèn chạy dọc con phố, đã gặp một chiếc Volkswagen cũ mèm đỗ bên trụ đèn.
Nai đứng cạnh xe đang ngó nghiêng ngóng chờ, vừa thấy anh thì hai mắt tỏa sáng, gần như chạy nhào qua ngay: "David's coming! My Christmas tree!"
Cây Noel là biệt hiệu của Vệ Lai.
Vệ Lai sải bước tới gần, đúng lúc Nai xáp lại thì chống tay giữ đầu anh ta, xoay anh ta quay nửa vòng tại chỗ, tiếp đó đi vượt qua, ngồi vào ghế phụ trên xe.
Nhiệt độ trong xe được chỉnh ở mức vừa phải, rất thích hợp cho việc thảo luận, hàn huyên lâu dài, hoặc là đánh một giấc.
Nai phấn khởi chui vào theo.
"Vệ! Cậu đã bình an trở về! Có trời mới biết, tôi xem «Into the Wild» tới tận 3 lần! Có hôm ban đêm nằm mơ thấy cậu xong đời rồi, tôi khóc đến chết đi sống lại ——Thề luôn, Eve mà đi trước tôi cũng không khóc lóc thảm thiết thế đâu!"
Vệ Lai chẳng phản bác được. Eve là vợ Nai, đã sinh một trai một gái cho anh ta, nhưng đây chưa phải mấu chốt, mấu chốt là: Eve không chỉ khỏe mạnh, chính xác là khỏe như vâm ấy, sống thêm 30-40 năm nữa cũng là chuyện nhỏ.
***
Nai là người đại diện của Vệ Lai.
Một người Mỹ da đen, 35 tuổi, tướng tá trông từa tựa mấy tay rapper. Anh ta nói luôn mồm, tinh thần thể lực là vô biên vô tận, yêu Trung Quốc cuồng nhiệt, cho rằng món ăn ngon nhất trên đời là sủi cảo Trung Quốc, bởi vì: Sủi cảo có thể có hàng trăm ngàn hương vị!
Anh ta rất có thiên phú về mặt ngôn ngữ, mấy năm gần đây đều chuyên tâm nghiên cứu tiếng Trung. Bình thường Vệ Lai khó có cơ hội dùng đến tiếng mẹ đẻ, nhưng thời điểm trao đổi với Nai, cả Trung-Anh đều được trau dồi liên tục. Mà khi Nai cố gắng học đến ẩn ý trong phương ngữ của tiếng Trung, thỉnh thoảng lại thốt ra một câu đôi lời, chẳng cần biết là hiểu đúng hay sai, nói chung nghe vào cũng thấy khá thân thiết.
Một lần nào đó anh ta hỏi Vệ Lai: "Người Trung Quốc nói 'ăn ngon nhất là sủi cảo, chơi vui nhất là chị dâu'. Sủi cảo rất ngon thì tôi biết rồi, nhưng còn chị dâu... sao lại chơi vui?"
Vệ Lai câm nín hồi lâu, đáp: "Đồ lưu manh nhà anh."
Thêm một lần khác, anh ta hỏi Vệ Lai: "Hình như các cậu không thích 'anh rể yêu cô em vợ', nhưng anh rể và em vợ đều là người một nhà, sao lại không được yêu thương lẫn nhau?"
Vệ Lai câm nín hồi lâu, đáp: "Đồ lưu manh nhà anh."
...
Khả năng nghe hiểu tiếng Trung và tiếng lóng của Nai tăng trưởng mạnh mẽ trong tiếng mắng của Vệ Lai.
4 tháng xa cách, sự yêu thích của Nai dành cho anh giống như từng trận tuyết lớn ở Lapland, trong ít lâu nữa sẽ không có dấu hiệu dừng lại. Vệ Lai ngại nghe anh ta lải nhải lài nhài, bèn liếc mắt nhìn xuống túi hồ sơ da dựng trước kính chắn gió: "Tư liệu khách hàng à?"
Nai có thói quen bỏ tư liệu về khách hàng vào túi hồ sơ da rồi quấn dây chặt lại.
Vệ Lai vươn tay toan cầm lấy, Nai ngăn anh: "Không không, không phải, là cái này này."
Anh ta rút ra một phần khác từ dưới ghế, trịnh trọng đưa qua: "Đặc biệt chọn riêng cho cậu."
Cùng kiểu túi hồ sơ, bên ngoài nhìn không khác biệt mấy. Vệ Lai áng chừng thử độ dày, đoán hình như là một tấm ảnh.
Anh không mở ra ngay: "Đặc biệt chọn cho tôi à?"
"Tôi thừa hiểu người Trung Quốc các cậu, đồng hương gặp đồng hương, nước mắt cứ lưng tròng."
Đã rõ, vị khách này chắc là người Trung Quốc, hoặc ít nhất cũng là Hoa kiều.
Vệ Lai tháo dây quấn: "Vậy anh còn chưa thật hiểu chúng tôi rồi. Chúng tôi có thêm cụm từ là 'chém người quen', người một nhà xử nhau, xưa giờ không nương tay."
Anh rút tấm ảnh ra.
Ánh đèn trong xe mờ tối, nhưng chẳng biết có phải do ảo giác không, ngay giây phút đầu tiên tấm ảnh được rút ra, Vệ Lai tựa hồ trông thấy trước mắt vụt sáng.
Anh bất giác bật khen: "Thật đẹp."
Trên hình là một cô gái Hoa kiều 26-27 tuổi, đang nhoài người tựa trên cầu thang hút thuốc, tóc đen thả xõa ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn, nét mặt vô cảm, tầm mắt vừa chạm vào ống kính.
Trong ánh mắt cô dường như ẩn giấu cả một thế giới sâu thẳm.
Dưới hình có chừa khoảng trắng để ghi chú hai chữ: Sầm Kim.
Nai nghiêng đầu nheo mắt ngó anh: "Cẩn thận nhé, mới đầu đàn ông đều chỉ là đắm say cái lúm đồng tiền, sau thì rước về cả mẹ lẫn con đấy."
Vệ Lai nhìn kỹ tấm ảnh: "Đừng khinh anh em thế. Thứ nhất, cô này vẫn chưa đẹp đến mức làm tôi mê muội; thứ hai, tôi đây có đạo đức nghề nghiệp, đã nhận hợp đồng thì cô ấy là khách, ngoài tiền ra tôi sẽ không có bất cứ quan hệ nào khác với khách hàng."
Dừng một chút còn bổ sung thêm: "Ánh mắt thiếu vẻ ôn hòa, hẳn là đã từng trải qua việc gì đó."
Anh gắn tấm ảnh Sầm Kim lên kính chắn gió.
Những tia sáng từ ngọn đèn bên đường rọi ngược qua, cô gái trên hình bị bóng tối nuốt lấy, nét mặt nhạt nhòa. Vệ Lai hỏi: "Vậy... cô Sầm này, làm người thế nào?