chap4

124 4 0
                                    


  Nai nói, đó là tay một người đàn ông da trắng, đã được sấy khô, trên hổ khẩu có vết sẹo hình dấu răng, đầu ngón tay kẹp một tấm thiệp gấp.

Tấm thiệp trắng toát, tinh mỹ, ngoài rìa được cắt trổ hoa văn, mặt trên có in dòng chữ chúc mừng nhũ vàng, tỏa hương thơm ngát, trông không khác những tấm thiệp cao cấp dễ dàng tìm được ở bất cứ cửa hàng chuyên doanh nào.

Lúc vừa mở hộp chuyển phát nhanh, bàn tay quỷ dị kia đang bị uốn cong thành tư thế cố định, cầm thiệp đưa ra, như một lời mời.

Lật xem bên trong, đã thấy hàng chữ:

——Kế tiếp chính là mi.

Nai lẩm bẩm: "Nếu là tôi thì sẽ cắt chữ trên báo xuống, ghép thành câu dán lên đấy để che giấu bút tích."

Nhưng đối phương cũng không có ý che giấu: Hàng chữ viết tay kia, nét bút rất liền mạch.

Vệ Lai hỏi: "Đã báo cảnh sát chưa?"

"Báo rồi. Dự đoán lạc quan chắc là chục năm nữa sẽ phá được án."

Một bàn tay, đã sấy khô, dễ dàng mang theo bên mình, thuận tiện chuyển giao qua tay, có thể chặt từ một người đàn ông da trắng đang sống ở bất cứ đâu. Ngoài kia còn biết bao nhiêu thi thể vô danh chưa xác định được thân phận phù hợp, nói chi chỉ là một bàn tay.

"Vậy, cô Sầm đấy phản ứng thế nào?"

"Không phản ứng gì hết."

Vệ Lai tưởng mình nghe lầm.

Nai bổ sung: "Thật sự không phản ứng gì hết. Đến cả báo cảnh sát cũng là người giúp việc theo giờ báo hộ. Chính cô ấy còn nói, từng nhận được xác mèo thối rữa, đầu tượng sáp tưới đầy máu tươi, cuộn tóc rối bù ngâm trong formalin, đem so sánh thử thì một bàn tay sấy khô đã là có chừng mực lắm rồi. Ít nhất không bốc mùi ghê tởm."

Vệ Lai mất thật lâu vẫn chẳng thốt nên lời.

Bị căm hận đến độ mãnh liệt vậy, dù gì cũng phải có nguyên nhân chứ?

Nai suy đoán: "Chắc là liên quan đến nghề nghiệp của cô ấy."

"Vì trợ giúp nạn dân châu Phi sao?"

Loại việc này mà cũng động chạm đến kẻ khác nữa?

Nai lắc đầu: "Chuyện viện trợ là lâu lắm rồi, cậu biết đấy, rất nhiều người từ chiến trường trở về đều bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Sau khi rời khỏi Kallon, cô Sầm đã hoàn toàn rút khỏi tổ chức viện trợ châu Phi. Hiện tại cô ấy đang là..."

Anh ta chau mày, cố gắng chọn từ tương đối chính xác nhất: "Nhà biên soạn... Nhà xã luận, đúng rồi, nhà xã luận tự do."

"Kiểu công kích sắc bén à?" Vệ Lai đoán thử.

Dùng từ sắc bén vẫn là quá nhẹ nhàng, Nai cười khan: "Viết báo cũng tựa như tạo cả mảng thạch nhũ làm vũ khí ấy, đâm phập một phát vào người là thủng hơn chục lỗ, máu phun ồ ạt."

"Cô ấy đâm những ai rồi?"

"Mafia Italy, trùm buôn thuốc phiện Colombia, quan lớn chính phủ, nhân viên cảnh vụ tham ăn hối lộ, thương hiệu hàng cao cấp làm thí nghiệm ngược đãi động vật, thành viên tổ chức tôn giáo cực đoan... Đại khái là tất cả những gì có thể nghĩ được cô ấy đều lôi hết ra."

Hiểu rồi, kết quả nhận được bây giờ âu cũng là lẽ tất nhiên.

Cảm giác của anh về Sầm Kim hơi biến đổi.

Can đảm như thế dĩ nhiên rất đáng khen, nhưng loại hành vi châu chấu đá xe này anh không tán thưởng nổi —— Anh ủng hộ việc nói chuyện bằng thực lực, hành động có tính toán, tập trung lực lượng đánh vào trọng điểm hơn. Trừ phi đằng sau cô ấy có cả dãy lính đánh thuê yểm trợ, nếu không, với cái kiểu liều mạng ném đá bừa vào giới tội ác toàn cầu thế này, ngoài tự đẩy bản thân đến tình trạng nguy hiểm thì còn nghĩa lý gì đâu chứ?

Nhà xã luận cũng phải biết tiếc mạng, dù sao sống sót vẫn là quan trọng bậc nhất.

Nai xem giờ, anh ta đeo một chiếc đồng hồ nhựa trẻ em, cả mặt và đầu kim đều là hình chuột Mickey.

"Nếu không còn vấn đề gì thì chúng ta đi ngay luôn nhé? Sắp đến giờ hẹn rồi."

Nói thật, Nai cũng chưa hiểu tường tận cho lắm. Bên trung gian trong nghề đứng ra móc nối, yêu cầu rõ là muốn vệ sĩ chủ lực, chỉ tiết lộ mấy từ mấu chốt như: Gặp mặt nói chuyện, phải giữ bí mật, tiền không là vấn đề.

Vệ Lai nghĩ nhận hợp đồng này cũng được.

Đều là công việc thôi.

***

Chạy lên đại lộ, rốt cuộc đã ngẫu nhiên thấy được vài người, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài chiếc xe. Có khi gặp xe chạy ngược chiều, ánh đèn xe đối diện chiếu rọi làm cả không gian bỗng chốc bừng sáng.

Nai tán gẫu câu được câu chăng với anh.

"Lại xài hết tiền rồi à?"

"Ừ."

"Chưa hết thì cậu sẽ không chạy về nhận hợp đồng mới nhỉ!"

Giọng điệu Nai chất chứa oán giận, chỉ tiếc tên này thiếu tinh thần cầu tiến: "Cậu xem Cây Cacao đấy, mua nhà mua xe, đầu tư giao dịch ngoại hối, ăn mặc còn khí thế hơn cả khách hàng."

Vệ Lai có nghe qua việc này. Mấy lần Cây Cacao nhận hợp đồng toàn đóng nguyên cây hàng hiệu, nổi bần bật lên làm khách hàng giản dị, khiêm tốn bên cạnh nom y hệt người hầu. Có một lần bị khiếu nại, Cây Cacao thủng thẳng đáp: "Sở thích cá nhân thế đấy, cấm được à?"

Nhưng anh cần gì phải lấy Cây Cacao làm chuẩn? Người nào chí nấy, một ngọn núi không mô phỏng hình dạng của ngọn núi khác, với cả, các loại cây cũng khác nhau mà.

Vệ Lai đổi chủ đề: "Theo ý anh thì cô Sầm có khả năng bị ai uy hiếp tính mạng nhất?"

Điều này nằm trong phạm vi chức trách, anh tính khoanh vùng tổng thể đối tượng khả nghi trước.

Nai đã đọc mấy bài xã luận gần đây nhất của Sầm Kim, trong đầu có một phỏng đoán: "Khoảng vài tháng nay, cô ấy đăng liên tục 4 bài, đều là phản đối tục cắt quy đầu nữ ở một vài nơi thuộc châu Phi."

Chiếc xe chạy gần đấy bấm còi inh ỏi, tiếng còi át mất lời Nai, khi vào tai Vệ Lai thì câu chữ bị ngắt đoạn không hoàn chỉnh.

——Vài tháng nay, cô ấy... 4 bài, đều là phản đối... cắt quy đầu... châu Phi...

Cụm từ lễ cắt quy đầu này Vệ Lai vẫn thường nghe được, nhưng không tìm hiểu sâu: "Đó là... cắt lớp da của đàn ông nhỉ? Việc này mà cô ấy cũng phản đối?"

Nai nhấn mạnh: "Tục cắt quy đầu nữ."

"Phụ nữ thì có gì phải cắt?" Vệ Lai ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn chẳng hình dung được.

Nai phải dừng vài giây mới mở miệng tiếp: "Thường thì họ thực hiện với bé gái từ 4 đến 10 tuổi, dùng dao cắt bỏ một phần bên ngoài bộ phận sinh dục, rồi khâu hẹp vết thương lại, như vậy có thể đảm bảo các cô gái đều là xử nữ cho đến trước lúc kết hôn. Phụ nữ trải qua hủ tục này về sau sẽ không có khoái cảm khi sinh hoạt vợ chồng, vết thương rách ra vô cùng đau đớn. Nhưng nghe bảo như thế có thể cam đoan họ một lòng chung thủy với chồng mình."

Nói đến đây, ánh mắt anh ta nhìn xéo lại, rơi xuống cánh tay để lộ ra khỏi ống tay áo của Vệ Lai, thấy từng sợi lông dựng đứng.

Thế mới được an ủi: Rất tốt, phản ứng y chang mình vài hôm trước đọc phải đống chữ kia.

Vệ Lai thấy lòng bức bối kinh khủng, rất muốn tìm thứ gì đó nghiền cho nát vụn: "Cái trò đê tiện này là đứa nào bày ra thế?"

Nai nhắc: "Hey! hey! Ăn nói cẩn thận! Nhỏ giọng xuống! Mấy kẻ muốn giữ tục này đều thuộc thế lực bảo thủ cố chấp, nói đấy là truyền thống văn hóa quý giá của họ, cho rằng người ngoài đến can thiệp là hành vi thực dân, là xâm lược văn hóa. Họ mà nghe được sẽ nhổ sạch răng cậu đấy!"

Chuyện Tháng TưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ