Trở lại phòng thi đấu, vòng thứ nhất bắn nhanh đã sắp kết thúc. Nai sốt ruột nhét vội cho anh một khẩu Glock L, cuống quýt tha lôi anh ra đường bắn: "Mau mau, đến phiên cậu rồi."
Vệ Lai theo thói quen áng chừng trọng lượng, gỡ đạn, kiểm tra súng, rất phối hợp để Nai giúp anh đeo kính bảo hộ và nút tai. Bất chợt nhả ra một câu: "Tôi vừa gặp cô Sầm."
Nai bất ngờ chưa phản ứng kịp: "Vậy... cô... cô ấy thế nào?"
Vệ Lai cười cười, không trả lời. Sau đó đứng vững, nhấc cánh tay, thẳng cổ tay, hơn 10 mét phía trước có đặt một hàng gồm 5 bia ngắm tròn.
Bắn nhanh, gần như ngay khi vừa bắt đầu, tiếng súng còn quanh quẩn bên tai, vòng thi đã kết thúc.
Lúc nghe kết quả, Nai chẳng khống chế nổi bật thốt một tiếng thảm thiết.
Vệ Lai bắn vào vòng 2.
Bị ám mịe nó quẻ rồi! Ngay cả gà mờ mới vô nghề cũng chả bắn trúng nổi vòng 2!
Cô ấy thế nào? Nai đã không cần đáp án nữa.
Từ khi gặp áo thụng đến giờ, mộng đẹp của anh ta cứ kéo dài bất tận: Ký hợp đồng với Sầm Kim, tiếp chuyện vương thất Saudi, được thủ lĩnh Saudi hào phóng tặng một giếng dầu, anh ta buôn dầu hỏa, thành ông trùm, mua máy bay riêng...
Hết thảy, đều theo tiếng súng của Vệ Lai mà bị chặn đứng, đến bước đường cùng, tan thành mây khói.
Kế tiếp là đánh giáp lá cà và đấu đao ngắn, Nai chẳng còn hơi sức đâu quan tâm nữa. Anh ta ôm đầu, khoanh chân ngồi thu lu trong góc phòng thi đấu, cố gắng tự vực lại tinh thần cho mình:
— Không không không, không nên trách Vệ, đây là quyền của cậu ấy, cậu ấy có quyền từ chối hợp đồng;
— Có lẽ giờ chưa phải thời cơ tốt nhất để thiết lập quan hệ hợp tác với đại gia Trung Đông;
— Người Trung Đông chỉ là một dịp đổi gió, hợp tác cùng Vệ mới là lâu dài...
Cuối cùng, khi quá trình thi đấu chấm dứt, tâm trạng của Nai đã ổn định lại. Kết quả là mặt Vệ Lai dính hai đao — Đương nhiên, đấy là đao đặc chế dùng trong thi đấu, không có lưỡi sắc, chém vào chỉ để lại vệt sơn đỏ.
Rõ ràng là biểu hiện của Vệ Lai vẫn rất khó tả.
Nai khá tiếc nuối: "Cô ấy tệ đến thế ư?"
Vệ Lai đáp: "Ai mà muốn bảo vệ người coi mình và công việc của mình là đồ bỏ."
Là vậy à, dù sao thì chủ lực cũng chẳng thiếu khách hàng.
Tổn thương tự tôn nghề nghiệp, tất nhiên không thể chấp nhận, tất nhiên phải quay lưng bỏ đi. Có điều... nếu cô ấy lắm tiền, phải chăng ta nên vượt khó lao lên, ráng tìm cách thay đổi suy nghĩ của cô ấy?
Nhưng lời này anh ta chỉ dám tự nhủ, không thể nói ra miệng -–
Nai cố ra vẻ hoàn toàn chẳng để ý: "Đã vậy thì khỏi cần chờ tiếp nữa, giờ về luôn không? Tôi đi lấy xe."
Anh ta cúi đầu móc chìa khóa từ túi quần ra, đồng thời tính toán làm sao để lấy được 500 Euro kia.
Vệ Lai lên tiếng: "Đợi đã."
Nai ngẩng đầu nhìn anh.
"Còn vòng cuối là để khách phỏng vấn, nói vậy, cô Sầm cũng ở đấy nhỉ?"
Nai gật đầu, Sầm Kim có quyền bỏ một phiếu quyết định.
"Thế cứ đi gặp thử đi."
"Chi vậy?"
Vệ Lai ngẫm nghĩ: "Cô ấy vẽ tranh... thật đẹp."
***
Vệ Lai không có ý gì khác, đã trông thấy ảnh chụp, nghe qua giọng nói, nên muốn thử nhìn trực tiếp người thật thôi.
Cuối cùng là gặp mặt tại lầu hai, ở phòng khách. Anh chàng áo thụng trong nhà kính là người phỏng vấn, đang mỉm cười lịch sự, cử chỉ uy nghiêm không mất phong độ.
Sầm Kim cũng ở đây, trông chẳng khác trên ảnh là mấy, nhưng ảnh chụp không thể ghi lại quầng khí âm u nước giội không thấm bao quanh cô. Giữa ngón tay cô kẹp một điếu thuốc mảnh, là loại dành cho phụ nữ, gần như không hút, có vẻ chỉ dùng mùi khói để nâng cao tinh thần.
Cô và áo thụng ngẫu nhiên chạm mắt, lễ độ, lịch thiệp, tưởng chừng cảnh trong nhà kính kia chưa từng xảy ra — Một người chưa từng dùng câu chữ áp chế, người còn lại cũng chưa từng giận tái mặt.
Vệ Lai thấy thật buồn cười, bỗng nhiên nhớ tới con tuần lộc thoa son trong ảo giác ở Lapland kia — Ít nhất nó không làm bộ vờ vịt, không giấu giếm không che đậy mình luôn chỉ một lòng ưa chưng diện.
Khoảnh khắc ngồi xuống, anh chợt chú ý tia sáng nhấp nháy nơi cổ Sầm Kim.
Là sợi dây chuyền bạch kim cực mảnh vắt ngang xương quai xanh, gắn hạt ngọc hồng lựu đỏ tươi. Hạt ngọc ấy rất nhỏ, không nặng bao nhiêu, nằm ở vị trí ngay dưới xương quai xanh, giống một nốt ruồi son.
Vệ Lai nghĩ Sầm Kim nên nâng cao mắt thẩm mĩ trong việc phối đồ.
Loại lễ phục váy dài đen này, kết hợp với dây chuyền ngọc trai dùng hạt trai to tròn mượt mà, hoặc dây chuyền có thiết kế mặt dây kim loại trĩu xuống, trông sẽ hợp hơn nhiều. Nói chung là nên chú trọng cả y phục và trang sức đi kèm. Váy áo và phụ kiện phải hợp thì mới tôn nhau lên được, vì mỗi thứ đều có tác dụng riêng.
Áo thụng hỏi sắc bén: "Ở mục súng ngắn bắn nhanh, anh Vệ bắn được vào vòng 10 và 8, nhưng lại thêm một phát ở vòng 2. Đánh giáp lá cà xếp hạng nhất, đến đao ngắn lại đứng cuối cùng, bị chém tận hai nhát... Có thể giải thích vì sao không?"
Vệ Lai chau mày: "Cái này rất khó giải thích, vì đôi khi, xác thực là... tôi phát huy chưa được ổn định lắm."
"Anh Vệ không cảm thấy thân là vệ sĩ, phát huy chưa ổn định là điều vô cùng đáng ngại à? Chỉ cần một lần sơ sẩy là đủ để khách mất mạng rồi."
Vệ Lai rất tán đồng: "Sau này tôi sẽ cố khắc phục."
Sau này? Đâu ra sau này nữa? Nếu không phải để ý lễ nghi phong độ, áo thụng thật chỉ muốn đập bàn đứng dậy, phẩy tay bỏ đi.
Ngồi bên kia, Sầm Kim ngao ngán thổi tan sợi khói mảnh lả lướt bay ra từ đầu thuốc.
Áo thụng vẫn giữ giọng hòa nhã, đặt ra từng câu hỏi cần thiết.
"Nếu đôi bên đạt được hợp tác, anh Vệ có yêu cầu gì với chúng tôi không? Ý tôi là, anh có quy tắc đặc biệt nào... cần chúng tôi phối hợp? Hình như vệ sĩ cấp cao thường đặt ra một số yêu cầu cá nhân."
"Tôi không bảo vệ rác rưởi."
Áo thụng nghe chưa rõ: "Là sao?"
"Giả sử nhân phẩm của cô Sầm bị khiếm khuyết đến mức độ tương đối nghiêm trọng, hoặc là đã gây ra điều gì không thể để ai biết, đề nghị đừng thuê tôi — Vì tôi sẽ bỏ dở giữa chừng rời đi đấy."