chương 11

213 21 0
                                    

Tôi với Đế Vân đi mua sắm một lúc lâu. Cô ấy nói rất nhiều chuyện, cũng có cằn nhằn tôi việc bỏ đi lâu như vậy. Nói đến trưa thì bạn trai cô ấy đến đón nên tôi đành chia tay cô ấy và ra đường lớn bắt xe.

Chiếc xe đen dừng lại trước mặt tôi. Tôi sững người nhìn "khách hàng" của mình.

"Lên xe. Anh đưa em về thăm gia đình". Tôi gật. Anh ấy biết ý định của tôi.

"Mẹ em thế nào?". Tôi hỏi khi xe đã chạy được một đoạn.

"Vẫn khỏe". Tôi gật gù. Khỏe thì tốt rồi. Tử Khang luôn tránh nói về mẹ tôi nên tôi không biết bà ấy có ổn không. Chúng tôi gọi điện cho nhau chỉ toàn nói về cửa tiệm của ba.

"Không hỏi anh à?". Tống Viễn nói.

Tôi ho nhẹ. "Anh dạo này thế nào?"

"Rất khổ. Vì ai đó đột nhiên bỏ đi nên rất bực. Lợi dụng anh từng đó năm rồi khi bỏ đi cũng không nói cho anh hay biết". Tôi nuốt nước bọt. Đâu đến mức nghiêm trọng như vậy.

"Em lợi dụng anh từ lúc nào?". Tôi hỏi lại.

"Có nói em sao?". Tôi cứng họng. Mới có một năm thôi mà sao lại "tráo trở" thế này?

"Anh còn giữ nó hả?". Tôi nhìn nơi cổ tay anh. Anh vẫn đeo chiếc vòng tôi tặng hôm giáng sinh.

"Làm sao? Em bỏ rồi à?". Giọng anh có chút bực. Tôi lắc đầu. "Bị đứt dây rồi". Anh gật. Chúng tôi không nói gì thêm cho tới khi về đến nhà.

Tôi bị mẹ đuổi đánh. Đành chạy trốn ra sau lưng Tử Khang. May mắn là hôm nay anh ấy nghỉ phép.

"Mẹ, mẹ không nhớ con hả? Đừng có đánh nữa". Mẹ tôi hừ lạnh. "Có khách mà. Đừng đánh nữa". Tôi liếc nhìn Tống Viễn ngồi như đang xem kịch. Cố gắng chạy thoát khỏi những cú giáng tay xuống của bà Hàn.

Sau một hồi đuổi đánh, mẹ tôi cũng dừng lại và hỏi tình hình của tôi. Tôi nói công việc rất tốt, cuộc sống bên kia cũng rất được.

"Chỗ ba thế nào rồi?". Tôi hỏi anh hai khi mẹ đi vào bếp lấy chút trái cây.

"Chắc đang đông khách". Tử Khang nói.

"Em muốn đến đó xem thử". Tôi khịt mũi, nói.

"Lát anh đưa em đi". Tống Viễn đáp, đồng thời ngồi thẳng để uống trà.

***

"Anh hai có nói cho em nghe việc của ba nhưng không nói rõ. Anh có biết gì không?". Tôi hỏi anh.

"Lát em hỏi chú ấy đi". Tôi phồng má. Không nói thì thôi vậy.

Nơi mới rất lớn, có hai tầng dành cho khách và một phòng riêng ở tầng trệt dành cho nhân viên. Tử Lôi Châu vui vẻ ra mặt khi nhìn thấy tôi, ông ôm tôi rất chặt kiểu như sợ tôi rời đi lần nữa.

Khách ngày một đông hơn nên chúng tôi nói chuyện không được lâu. Tôi đeo tạp dề và phụ việc cho ông.

Dây cột bị tuột nên Tống Viễn đã thắt lại giúp tôi trong khi tôi đang ghi thực đơn của khách. Hai vị khách nữ trước mặt đột nhiên xấu hổ, rồi e thẹn. Bọn họ làm sao vậy?

Our Love - Anh Ấy Đã Thích Tôi Bảy Năm!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ