Hai kiếp làm người, tình thương của cha có lẽ là thứ mà Ngụy Anh Lạc vĩnh viễn không có được.
Nếu đã không có được, vậy thì không cần nữa...
'Ta một chút, nửa chút cũng không thèm khát loại cha như vậy.' Ngụy Anh Lạc tự nhủ, nàng không cho phép bản thân thật sự giống như đứa con nít tám tuổi, tham luyến tình yêu của cha mẹ chốn nhân gian.
Nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Tỷ tỷ, ngươi có theo ta đi hay không?" Ngụy Anh Lạc lặp lại một lần, ánh mắt ổn định, không chút nghiêng lệch nhìn Ngụy Anh Ninh mặt lộ vẻ khó xử.
"Anh Lạc, ngươi đừng làm tỷ tỷ khó xử." Ngụy Anh Ninh nhỏ giọng nói, giữa cha và muội muội, nàng quả thực khó lựa chọn.
"Ngươi không thể vì tỷ tỷ, cùng cha nhận sai, hảo hảo trở lại cùng nhau sao." Ngụy Anh Ninh giọng mang nức nở, nàng thật hoài niệm Anh Lạc trước kia, ngoan ngoãn ngọt ngào lại hiểu chuyện, cho dù chịu ấm ức, trước nay cũng sẽ không nói ra với cha những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
"Không thể." Ngụy Anh Lạc quật cường nói, "Tỷ, chuyện này ta không sai. Ngươi cũng không sai, chúng ta ai cũng không cần nhận sai."
"Anh Lạc, ngươi có biết, một nữ hài không có gia đình che chở, ở bên ngoài sẽ gặp phải cái dạng trắc trở gì hay không?" Ngụy Anh Ninh quả thực nghĩ không ra, muội muội mình sao lại cứng đầu như vậy.
"Cha dù sao cũng là người sinh chúng ta nuôi chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật muốn vứt bỏ cha bước vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa sao? Ngoan, cùng tỷ tỷ vào nhà, tỷ tỷ làm đồ ăn cho ngươi."
"Tỷ, cái nhà này, bởi vì có ngươi, nên mới là nhà của ta. Hắn trước nay đều không thích ta, ta cũng không thích hắn. Nếu như tỷ muốn ở lại cái nhà này, về sau sẽ bị hắn an bài gả cho người mình không thích, trôi qua một đời. Tỷ nguyện ý không?"
Ngụy Anh Lạc biết ý tưởng của Ngụy Anh Ninh, đại khái ở trong lòng tỷ tỷ, nàng vĩnh viễn là muội muội không hiểu chuyện cần tỷ tỷ an bài hết thảy.
Tỷ tỷ muốn bảo vệ nàng, cho nàng một cơ hội cùng cha bắt tay giảng hòa.
Nhưng cơ hội này, nàng không muốn.
Nàng không muốn lùi bước, để mặc tỷ tỷ bị người thao túng vận mệnh, chết một lần nữa.
"Tỷ hiện tại không muốn cùng ta đi phải không?" Ngụy Anh Lạc sâu hít hơi, bình tĩnh nói, "Vậy ta đi." Nàng sợ mình đợi tiếp nữa, sẽ cùng tỷ tỷ phát sinh tranh cãi.
Dứt khoát đi trước, ở bên ngoài tìm cái lữ quán ở lại một chút, nghĩ biện pháp dụ tỷ tỷ ra khỏi nhà.
"Anh Lạc..." Ngụy Anh Ninh vừa hổ thẹn, vừa sắp bị Ngụy Anh Lạc tức khóc.
"Một đứa trẻ như ngươi mới bao lớn, sao lại không chịu nghe lời vậy chứ. Hoàng thành lớn như thế, ngươi chạy đi đâu? Tỷ tỷ nuôi lớn ngươi dễ dàng sao, sao ngươi muốn ép ta như vậy..."
"Đúng. Đồ nhãi con vô ơn." Ngụy Thanh Thái vẻ mặt không kiên nhẫn, bổ sung một câu: "Để ta xem ngươi chạy đi đâu, đồ con nít lông tóc không đủ. Ngoan ngoãn cùng lão tử quỳ xuống nhận sai, lão tử là cha ngươi, vẫn chịu nổi một lạy của ngươi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666
FanfictionEdit: Atom Tác giả: Song Kích 666 Diên Hy Công Lược đồng nhân Lạc Hậu Văn án ~ Ngồi lên vị trí chí cao Hoàng Quý Phi cai quản lục cung, Ngụy Anh Lạc nằm mơ đều mong mỏi thời gian có thể làm lại từ đầu, nàng có thể quang minh chính đại nói với thế n...