Chương 175 - 176 : Áo cưới

2.4K 51 1
                                    




-Bảo Nguyệt Lâu-

" Trầm bích cắn môi, có chút lắp bắp nhìn bà "Nếu Thái Hậu thật lòng yêu thương Trầm Bích, có thể đáp ứng cho Trầm Bích một thỉnh cầu không..."

-"Con muốn cái gì?" - Nếu có thể nghe nàng gọi một tiếng mẹ, cho dù là trăng trên trời, Thái hậu đều sẽ vì nàng mà hái xuống...

Trầm Bích: "Thái hậu, lệnh phi vẫn luôn dạy con quy củ lễ nghi, khiến con vô cùng cảm kích! Con nhìn nàng viết huyết kinh, vết thương chồng chất mà không khỏi đau lòng. Con muốn khẩn cầu Thái hậu nhân từ, miễn chuyện viết kinh khổ sai này đi ạ..."

Thái Hậu sắc mặt khẽ biến đổi: "Nàng ta than phiền với con?"

Trầm bích thoạt nhìn có chút hoảng loạn, liên tục xua tay: "Không không...lệnh phi không có nói gì cả, Người đừng hiểu lầm!"

Thái Hậu trong lòng không vui, nhưng vì muốn nàng an tâm cho nên cười nói:

-"Con nói đúng, viết huyết hại thân, làm trái với Phật gia...vậy thì miễn đi."

-"Thần thiếp thay Lệnh Phi đa tạ Thái hậu ân điển!" - Trầm bích vui mừng nói.


(Chuyện này trông như là giúp đỡ Anh Lạc, nhưng thực chất là cố ý để Thái hậu nghi ngờ Lạc không muốn viết nên nhờ Trầm Bích nói thay => Một chiêu ly gián ngầm, nên sau này Thái hậu mới lạnh nhạt với Anh Lạc...)


--------------------------------------------------------------


(Trầm Bích đến nói chuyện với Minh Ngọc, khiêu khích nàng tự sát...)


-"Không có thuốc nào cứu được, cô nhất định sẽ chết." - Trầm Bích nhẹ nhàng nói -"Nhưng đáng sợ không phải là cái chết, mà là cô không biết khi nào sẽ phát tác, một ngày, một tháng, hay một năm...Rồi tới cái ngày đó, phu quân của cô sẽ oán trách cô, mẹ hắn sẽ hận cô, sẽ hận Ngụy Anh Lạc. Bọn họ sẽ oán trách Lệnh phi nương nương tại sao lại đem một người sắp chết gả vào nhà chúng ta..."

-"Im đi!" - Minh Ngọc la to một tiếng, sau đó khẩn cầu - "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."

-"Cô cũng có thể lựa chọn ko gả, nhưng mà người khổ sở là Anh Lạc..." - Trầm Bích thở dài:

-"Cô ấy thích cô như vậy, tín nhiệm cô như vậy, coi cô như là muội muội của mình, vì cô mà lựa chọn nhà chồng, còn đích thân may áo cưới cho cô, cuối cùng thì...Tận mắt thấy cô bất đắc kì tử mà chết."

-"Không, không!" Minh ngọc giơ tay che mặt, nước mắt tràn ra từng khe bàn tay:

"Ta không muốn như vậy, không muốn..."

"Nhưng cô chỉ có thể như vậy." Trầm bích tựa cằm lên vai Minh Ngọc, ghé đôi môi đỏ tươi sát vào tai nàng:

-"Minh Ngọc, nhỡ kĩ lời ta nói, một khi cô còn sống thì phải lên kiệu hoa..."


-------------------------------------------------------------------


(Anh Lạc nhìn Minh Ngọc mặc áo cưới...)


-"Đẹp, đẹp lắm!" - Ngụy Anh Lạc giờ phút này chỉ biết nói một từ "đẹp" , như một người cha người mẹ khen đứa con mình...

[Long-Lạc] Trích tiểu thuyết "Diên Hy Công Lược"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ