Chương 23 : Viện Nghiên Cứu Khảo Cổ Quốc Gia .

886 59 0
                                    

Chương 23 : Vin Nghiên Cu Kho C Quc Gia .

Sáng ngày hôm sau là một ngày mưa rả rích , từng hạt mưa nện vào cửa kính phát ra những tiếng ' lộp bộp ' liên hồi . Vương Tử Tuấn lười biếng cuộn tròn mình trong chăn , không muốn đối diện với cái không khí lạnh giá buổi sáng sớm , nhưng lại chẳng ngủ được bao lâu. Vương mẹ đã sớm dậy , từ trong phòng hắn có thể nghe thấy tiếng xoong chảo đặt lên bếp gas , tiếng bật bếp và âm thanh chào buổi sáng như sư tử gầm :

-" Vương Tử Tuấn , mẹ cho con thêm năm phút để ra ngoài này . Có biết là bao nhiêu giờ rồi không ? "

-" Vâng ạ ." Hắn đáp .

Vương Tử Tuấn mơ màng ngồi dậy , với lấy quần áo đồng phục đặt sẵn trên ghế , lọt vào trong chăn bắt đầu loay hoay . Mặc quần áo xong , hắn mới đi đánh răng , rửa mặt rồi ngáp dài đi ra phòng khách . Trên bàn ăn đã đặt sẵn bốn bát mì nóng hổi nghi ngút khói . Khi Vương Tử Tuấn vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì Vương ba mới đi ra , từ phía phòng của Vương Tâm Bối cũng bắt đầu phát ra tiếng mè nheo của cô bé đối với mẹ .

-" Con trai , kết quả thi thử đã có chưa ?" Vương ba đặt tách trà xuống bàn. Với tờ báo mới của ngày hôm nay , vừa xem vừa hỏi hắn .

-".... Có rồi ba . Kết quả không tệ ." Vương Tử Tuấn đang húp mì xì xụp , nghe ba nói xong thì phải mất cả chục giây nhai nốt mì trong miệng rồi mới đáp .

-" Đừng có học chăm quá . Thành tích cũng chỉ là trên mặt giấy . Học lắm cẩn thận học phát điên luôn đấy ." Vương ba lật báo , bình tĩnh tự tin nói

Vương Tử Tuấn chảy mồ hôi ròng ròng . Ba à , có ai nói con mình như ba không ? ? ?

Đúng lúc này , Vương mẹ kéo Vương Tâm Bối đi ra , nghe được lời chồng nói , mắt trợn lên , hung dữ nói : " Lão Vương , có ai nói con mình như thế không hả ? Cái gì mà học phát điên , có ông đọc báo phát điên đấy . Đừng có rủa con tôi vậy chứ !"

Mẹ , mẹ nói hay lắm . Vương Tử Tuấn thầm hướng mẹ mình dơ ngón cái .

-" Aiz nha cái bà này , đàn ông con trai người ta nói chuyện với nhau , bà quan tâm nhiều vậy làm gì ? Tôi còn không phải lo cho con sao , bà nhìn báo đây này , người ta đăng tin nữ sinh trường XX vì học quá độ nên tự tử để giải thoát đây này . " Vương ba đưa tờ báo cho Vương mẹ coi , vẻ mặt không phân biệt được và vui hay buồn , là tức giận hay bình thường .

-" Đâu , ông để tôi xem ." Vương mẹ bỏ mặc Vương Tâm Bối qua một bên để cô bé tự mình ăn sáng , bản thân thì tiếp lấy tờ báo chồng đưa , tỉ mỉ đọc .

Một lát sau , Vương Tử Tuấn đã húp sạch bát mì đến no căng , Vương mẹ mới đặt tờ báo xuống , đối hắn ân cần , nói :" Tuấn Tuấn , kì thật mẹ cũng không cần con phải học giỏi . Mỗi kì đủ điểm lên lớp là được , con đừng học nhiều quá a. Ngoan nghe lời a ."

Vương Tử Tuấn im lặng , mặt đơ . Hắn hiện tại thật sự đang cảm thấy ba mẹ mình đúng là cực phẩm trời ban .

Vương Tử Tuấn dắt theo em gái rời nhà đi học , trên tay hai người đều cầm chiếc ô có lớp nilon trong suốt . Từ bên dưới ô có thể nhìn thấy bầu trời đen kịt và những hạt mưa ' lộp bộp ' va chạm phía trên ô . Vương Tâm Bối có vẻ hứng thú với cái ô này lắm ! Con bé vừa đi vừa xoay ô khiến nước mưa bay tung toé văng lên người Vương Tử Tuấn rồi cười khanh khách đắc ý . Vương Tử Tuấn cũng chỉ biết cười , mặc kệ cô bé nghịch ngợm , lâu lâu bị nước văng trúng mặt cũng chỉ đưa cánh tay áo lên lau , dáng vẻ bất đắc dĩ .

Sống Một Đời Hạnh PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ