Chương 07

2.7K 258 3
                                    

Na Jaemin tự xưng là lão luyện tình trường từng tổn thương từng đau khổ trong tình yêu, nhưng thật ra anh chỉ là kẻ ngốc, nhu nhược chấp nhận sự lạnh lùng của Lee Jeno, lương thiện không thể từ chối tình yêu quật cường của Huang Renjun.

Na Jaemin tự xưng là thương nhân lòng dạ độc ác giỏi suy tính, nhưng khi đứng trước tình yêu bao mưu toan và thủ đoạn của anh đều biến hết thành yêu thương dạt dào đáy mắt cùng với nuông chiều và dung túng vô điều kiện. Với Lee Jeno trước đây cũng vậy, với Huang Renjun hiện tại cũng thế.

Có thể tiếng máy bay khi hạ cánh ở sân bay Macao quá ồn ào kích thích đến màng nhĩ, khi ấy Huang Renjun mới chậm chạp nhận ra đã ba năm cậu chưa đặt chân về Trung Quốc.

Chuyến du lịch hai người ngọt ngào mãn nguyện trong kế hoạch của Huang Renjun đã bị cảnh tượng tiếp đón quá mức khoa trương đè chết từ trong trứng nước ngay giây phút máy bay hạ cánh. Đoàn xe, vệ sĩ, lối đi chuyên dụng và đám người chen chúc xem náo nhiệt.

“Injun về khách sạn với Jisung nghỉ ngơi trước nhé, buổi chiều có một bữa tiệc, giải quyết xong đến tối sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.” Na Jaemin ngồi ghế sau chiếc xe Bentley màu đen cẩn thận cài cúc trên ống tay áo được cắt may tinh xảo, dáng vẻ tinh anh kỹ lưỡng mà Huang Renjun chưa từng trông thấy bao giờ.

Cậu nhóc ngồi ở ghế phó lái phía trước nghe thấy sự sắp xếp của Na Jaemin lộ rõ vẻ không vui, miệng còn lầu bầu than thở: “Anh, em muốn đi bàn chuyện làm ăn cùng anh, không muốn ở chung với cái người này.” Chắc tại Park Jisung không dùng kính ngữ với Huang Renjun làm nó chột dạ, thế nên giọng nói ngày càng nhỏ.

Na Jaemin không trả lời, vươn tay nắm chặt tay Huang Renjun đang giả bộ không nghe thấy, xấu hổ ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, tay không to nhưng thon dài trắng trẻo rất đẹp.

“Anh không thương lượng với chú, hiểu chưa?” Giọng Na Jaemin rất trầm và thờ ơ, luôn có cảm giác áp bức khiến người khác phải cúi đầu khuất phục.

“Bảo vệ Injun cũng là nhiệm vụ rất quan trọng.” Na Jaemin duỗi tay xoa mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của thằng nhóc, giọng điệu dỗ dành trẻ con.

Quả thật anh rất dịu dàng. Huang Renjun nghĩ thầm vậy. Thuận tay cậu cũng nắm ngược lại bàn tay to lớn của anh.

-

“Tại sao Xingxing không thích anh nhỉ?” Huang Renjun nhìn Park Jisung ngồi trước huyền quan luôn cúi đầu nghịch di động.

“Chỉ anh Min với anh Jeno mới được gọi tôi là Xingxing, mong anh hãy gọi tên tôi, như thế tôi mới thấy thoải mái.” Lần này nó đã dùng kính ngữ hiếm thấy.

“Nói anh nghe thử về anh Min của các cậu đi, anh vẫn chưa hiểu lắm về cậu ấy.” Huang Renjun ngồi cuộn tròn người trên giường khẽ rùng mình, tuy có bật điều hòa nhưng trong phòng bí hơi ngột ngạt.

“Anh ấy là người tốt, anh không xứng với anh ấy.” Huang Renjun đợi đến sắp ngủ gật tới nơi mới thấy Park Jisung trả lời một câu giọng điệu khinh thường tột cùng.

Nhưng cậu bị câu nói này chẹn họng không biết nên nói gì. Lời nó nói là sự thật.

“Tôi khuyên anh chơi bời một thời gian thôi, sau đó cầm tiền rồi xéo đi, tình cảm của anh Jeno với anh Min không phải thứ anh muốn chia rẽ là có thể chia rẽ.” Giọng Park Jisung ngày một xa xôi, Huang Renjun nằm trên giường sững sờ chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng đóng cửa “ầm” một cái đầy vẻ giận dữ.

[NaJun | Dịch] Kiss MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ