Chương 10

2.6K 251 0
                                    

Na Jaemin đứng cuối hành lang khách sạn dưới ánh sáng lờ mờ, thuốc lá sắp cháy đến chạm vào tay. Cánh cửa bên cạnh cố tình không cài, khép hờ tạo thành một khe hở nhỏ, có người cố tình làm vậy.

Tiếng thở dốc của người đàn bà mang theo vài phần nịnh nọt, tiếng nước khiêu dâm chạy khỏi khe cửa ra đến hành lang không hề giấu giếm như muốn tuyên bố trong căn phòng đang diễn ra một cuộc làm tình đầy quyết liệt.

Na Jaemin giẫm nát điếu thuốc, đợi động tĩnh trong phòng dừng lại, khẽ cười khẩy một tiếng. Bao nhiêu năm rồi Lee Jeno vẫn cứ ấu trĩ như vậy.

Người đàn bà quấn áo tắm không tình nguyện đi ra khỏi cửa, Na Jaemin lại cúi đầu châm một điếu thuốc, nghĩ ngợi giây lát rồi dùng giày da giẫm nát.

Anh phủi phủi áo khoác, cố làm ra vẻ tự nhiên bước vào trong, thấy Lee Jeno để trần thân trên tựa người vào đầu giường hút thuốc.

"Lee Tổng bận rộn quá, đáng ra tôi nên đổi thời gian khác đến mới phải."

"Cậu gọi tôi là gì?" Khuôn mặt lạnh lùng nghe thấy cách Na Jaemin gọi mình lập tức lạnh thêm vài phần.

"Lee Tổng, vụ bên Lào tôi làm chắc rồi, mong Lee Tổng giơ cao đánh khẽ, không cần tranh đoạt với hạng tép riu như tôi." Na Jaemin cố tình quay mặt đi không nhìn gương mặt đang đến ranh giới phẫn nộ.

"Nhìn tôi, Minie." Lee Jeno cố gắng khống chế cảm xúc, đứng dậy khỏi giường ngồi xuống vị trí đối diện người kia, tay duỗi ra vuốt ve gương mặt có vài vết bầm tím.

"Lee Tổng, bàn xong chuyện làm ăn rồi, giờ đang bàn chuyện tình cảm với tôi đấy à?"

"Minie, tôi biết em đang hờn giận, đừng giận nữa, cũng đừng để lỡ dở người khác." Người khác trong miệng hắn chắc hẳn là Huang Renjun.

"Lee Tổng đang diễn vở kịch nào vậy? Xem chừng vụ làm ăn này không thể bàn tiếp được nữa rồi. Vậy chúng ta trực tiếp gặp nhau ở Lào đi." Na Jaemin đứng dậy, gật đầu ra hiệu, vừa xa cách vừa thận trọng.

"Còn nữa, đừng có động vào Injun, bằng không tôi cũng không biết lúc mình phát điên lên sẽ như thế nào đâu." Cửa được đóng chặt, chặn tiếng gào thét của Lee Jeno ra ngoài thế giới của Na Jaemin.

-

"Injun về Hàn Quốc trước, ngoan ngoãn ở trong căn hộ, đừng chạy lung tung, nghe không?" Na Jaemin được yêu cầu nằm chen chúc trên giường bệnh đơn không rộng lắm, ôm đầu Huang Renjun lớn hơn bình thường vì quấn băng gạc.

"Cậu đi đâu?"

"Đi Lào bàn chuyện làm ăn."

"Không đưa tớ theo được sao?" Huang Renjun giương mắt lên nhưng nhìn thế nào cũng chỉ có thể trông thấy xương quai xanh gầy gò của đối phương.

"Chuyện rất gấp, visa của Injun không kịp làm. Lần sau đi Pháp chúng ta sẽ đi cùng nhau, được không?" Na Jaemin đã sớm nghĩ xong cách nói dối.

"Ừ." Huang Renjun rầu rĩ đồng ý, trong giọng nói cất chứa vẻ buồn thiu nho nhỏ nhưng cậu chẳng tìm ra được lý do để phản bác, xuất phát từ trả thù, cậu cắn mạnh lên xương quai xanh ai kia.

[NaJun | Dịch] Kiss MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ