Tặng em nè cô bé S-J2010 . Cảm ơn vì đã ủng hộ chị nhá .😄😄😄😄 yêu emmmmm ❤❤❤❤❤
.
" Tôi đưa anh và Chí Mẫn đi "
Vẫn như mỗi buổi sáng thức dậy . Nhưng lần này Mẫn Doãn Kỳ kiên quyết không ngồi cùng xe với hắn . Trịnh Hạo Thạc có nói đến thế nào cũng vô ích .
" Không cần . Tôi tự dẫn nó đi được . "
" Để tôi chở . "
" Không ."
" Để tôi ."
" Không . "
Cứ cãi qua cãi lại như thế mãi đến khi bé con đứng một bên tức giận . Phác Chí Mẫn la lên đánh vỡ sự cãi vả không hồi lết của hai người .
" CON TRỄ GIỜ HOC RỒI . "
Mẫn Doãn Kỳ giật mình , nhìn bé . Trịnh Hạo Thạc lại cười xoa đầu con , tiếp đến liền bế bé trên tay mang đi . Và dĩ nhiên chỉ cần bé con đi thì ông bố trẻ họ Mẫn cũng luống cuống chạy theo sau .
Hắn ôm Phác Chí Mẫn vài trong xe , đặt bé ngồi lên đùi mình ngồi xuống ghế lái . Không lâu sau anh mở cửa xe bước vào ghế phụ kế bên . Gương mặt vì bị chọc giận nên hơi khó chịu , ánh mặt như dao mà lia đến người hắn . Mẫn Doãn Kỳ nhướng mày , hung hăng nói .
" Đưa con đây . "
Đồng thời đưa tay về hướng hắn như muốn bế Chí Mẫn . Hắn không nhúc nhích , cho xe lăn bánh , mắt nhìn thẳng đáp .
" Không . "
" Cậu ... lái xe đừng có đùa. Đưa Tiểu Mẫn sang đây . Có mệnh hệ gì tôi triệt sản cậu . "
Vừa nói vừa ngang ngược giận bé con sang ôm trong lòng . Phác Chí Mẫn chẳng thèm , chăm chỉ quan tâm gặm nốt cái bánh ăn sáng cuối cùng của mình . Trịnh Hạo Thạc nghiêng người sang , dùng tay nhấc nhẹ cằm anh lên .
" Như thế có phải là anh lỗ hay không ."
" Cút . "
Mạnh dạng hất tay người kia không thương tiếc rồi quay ra cửa không thèm cãi nhau với hắn nữa .
.
" Cô có thấy kỳ lạ không ? Tại sao lúc nào thư ký Mẫn cùng chủ tịch cũng đến cùng một lúc thế chứ ? "
Một đám nhân viên nữ tụ tập đông đúc để tám chuyện xuyên lục địa . Hết người này một lời đến người kia một lời náo nhiệt .
" Phải phải . Tôi cũng thấy lạ ."
" Đúng là có chút thất thường."
" Có lẽ nào anh ta quyến rũ chủ tịch ? "
" Không phải chứ ! Có khi nào trùng hợp không ? "
" Cô nghĩ có điều trùng hợp lặp đi lặp lại sao ? "
" Đúng vậy ! Chắc chắn là cố tình rồi ."
Câu chuyện không hồi kết của những kẻ ghen ăn tức ở với anh . Bọn họ đang bàn tán đột nhiên xuất hiện một tiếng ho lớn rõ ràng . Cả đám giật mình vội quay sang .
Mẫn Doãn Kỳ đứng tựa cửa nghe hết toàn bộ . Vừa tức vừa thấy buồn cười . Anh ho một tiếng để bọn họ thôi phát ngôn mấy lời ấy . Khóe miệng câu lên , nhàn nhạt nói .
" Xin tránh đường ."
Anh nở một nụ cười tươi thân thiện hòa đồng với bọn họ . Nhưng sâu trong nét cười ấy lại mang đầy vẻ chán ghét , khó chịu. Mẫn Doãn Kỳ vẫn giữ nét mặt. Vốn định mặc kệ bỏ đi nhưng chưa kịp bước thì một loại ấm áp truyền đến bên người . Ngước mắt lên nhìn liền thấy gương mặt lạnh tanh , nguy hiểm của ... Trịnh Hạo Thạc . Giọng hắn âm trầm cất lên .
" Đang trong giờ làm . "
Cả một đám người kinh hoảng , tái cả mặt . Trịnh Hạo Thạc nhìn họ , lạnh giọng nói .
" Nghỉ việc hết đi . "
Sau đó liền kéo tay anh rời đi . Mẫn Doãn Kỳ cố dằn ra nhưng vô ích .
" Cậu ... Trịnh tổng buông ra ."
Hắn không đáp lại chỉ một mực kéo anh đi trong vô sô ánh mắt kỳ quặc của người khác .
" Này . Trịnh Hạo Thạc "
Hắn dừng bước nhìn anh . Rất nhanh hắn kéo mạnh lấy Doãn Kỳ . Áp anh sát vào tường , chính mình đặt hai tay lên tường chắn trước mặt anh . Giọng nói nhè nhẹ , trầm thấp nhỏ vài tai Mẫn Doãn Kỳ .
" Sao lại để bọn họ nói vậy ?"
Anh nhàm chán nhìn hắn rồi quay đi .
" Chẳng phải họ nói đúng sao?"
Trịnh Hạo Thạc bất giác cảm giác nhói trong lòng . Bàn tay to lớn của hắn đặt lên tóc anh xoa xoa .
" Xin lỗi . "
Mẫn Doãn Kỳ tròn hai mặt . Không hiểu sao hắn nói câu xin lỗi lại khiến anh đỏ mặt đến như thế . Có lẽ con người hoàn hảo này luôn nhìn người khác từ phía trên chẳng bao giờ hạ mình xuống đối mặt cả . Anh bất giác nở nụ cười .
" Trịnh tổng có lỗi gì cơ ? "
Ánh mắt Hạo Thạc có chút buồn rầu tự trách nhìn anh . Hắn tiến mặt lại gần, sau đó gục đầu vào vai anh . Tay không đặt trên tường nữa mà lặng lẽ vòng sang ôm trọn lấy hông của Mẫn Doãn Kỳ . Hắn nhỏ giọng nói .
" Xin lỗi vì không ... bảo vệ anh khỏi lời nói của bọn họ . "
Mẫn Doãn Kỳ đứng yên để hắn ôm mình thật chặt . Khóe miệng lần nữa nhếch lên . Anh đưa tay đẩy nhẹ hắn ra một chút để mặt hai người đối diện nhau . Gương mặt thoáng trở nên nghiêm nghị , ánh mặt sắc bén nhìn hắn .
" Vì không bảo vệ được tôi nên sau này cậu tránh xa tôi ra một chút ... "
Trịnh Hạo Thạc ngỡ ngàng , rất nhanh liền sầm mặt , dứt khoát buông người ra quay lưng bỏ đi . Khó chịu đấy ! Trong tâm hắn dâng lên một cổ thất vọng và đau đớn . [Cách xa anh ấy ra ...một chút ]
.
Trịnh Hạo Thạc không còn tâm trạng trở lại phòng làm việc nữa . Rời khỏi công ty , hắn đi đến một nơi yên tĩnh khác.
Xe chạy đến một quán nước nhỏ khuất ở một góc phố . Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến đây . Chỉ mỗi khi tâm trạng không tốt nơi đây chính là chỗ thích hợp nhất để an tĩnh .
Bước vào , cửa được gắn chiếc chuông gió cũ đã vang lên . Không gian bên trong không quá to cũng không quá nhỏ . Toàn bồ đều có tông chủ đạo là màu đen . Rất hợp với hắn, đen như sự cô đơn , tự trách và trái tim hắn .
Trịnh Hạo Thạc dường như quen thuộc mà đi đến vị trí ngay cửa sổ ngồi xuống , không nói không rằng . Vì đây còn trong giờ làm việc nên chẳng ai ở đây , quán duy độc chỉ một mình hắn . Ánh mắt Hạo Thạc đưa đến dòng xe bên ngoài , đột nhiên giọng nói khẽ đến bên tai hắn kèm theo menu .
" Xin chào . Lại là anh sao ? "
Trịnh Hạo Thạc nâng mắt nhìn . Một người phụ nữ mái tóc vàng ngang vai , gương mặt có thể coi là xinh đẹp , khóe môi còn vẫn vương nụ cười , mặc một bộ thường phục đơn giản . Đánh giá sơ một chút , hắn kết luận đây là một người có học thức , dễ gần và phiền phức....hết . Trịnh Hạo Thạc lạnh lùng nhìn cô ta gằn ra từng chữ .
" Biến đi . ".
Tèn tèn tennnnnnnnnnnnnnnn. Cảm ơn aaaaaa
👑_LsChysRay_👑
BẠN ĐANG ĐỌC
Drop[ HOPEGA ]First Love Is Last Love _by Ray _
Fanfiction- Trịnh Hạo Thạc , anh từ bỏ.Anh và cậu sau này không quen biết nhau.Cậu buông tha cho anh đi. Anh mệt mỏi rồi không còn sức chiến đấu với trái tim nữa rồi.Anh không còn là của cậu nữa, tên ngốc. - Mẫn Doãn Kỳ, em đang nắm lấy tay anh. Sau này hay t...